Dương Gian nói:
- Tôi không chắc chắn 100% có thể bảo vệ được hắn ta nhưng ít nhiều cũng có một chút nắm chắc.
- Cậu nắm chắc bao nhiêu phần?
Dương Gian nói:
- Khoảng bốn phần mười.
Triệu Kiến Quốc trầm ngâm một chút rồi nói:
- Sau bảy ngày mà mọi chuyện vẫn không có tiến triển gì, tôi sẽ đồng ý hành động của cậu.
Dương Gian cười nói:
- Lời này của anh đã được tôi ghi âm lại rồi đó, đến lúc đó mà có xảy ra hậu quả gì là tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu nha. Đừng có đổ cho tôi là được.
- Đương nhiên là tôi hiểu điều này, được rồi, không quấy rấy cậu làm việc nữa.
Triệu Kiến Quốc nhanh chóng cúp máy.
Mà giờ khắc này, Dương Gian đã lái xe đến trước cửa chính của một bệnh viện. Xung quanh chỗ này đã bị cảnh sát canh phòng rất cẩn mật, hoàn toàn bị phong tỏa mọi đường ra lối vào, trừ phi được phê chuẩn nếu không sẽ không có một ai lọt vào bên trong được.
"Xem ra công việc nghiên cứu của giáo sư Vương đã có bước tiến triển nào đó rồi, nếu không hắn ta sẽ không gọi một mình mình đến đây."
Dương Gian nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy ở đây có mỗi chiếc xe của hắn, ngoài ra không còn chiếc xe nào nữa, không có Triệu Khai Minh, cũng không có của Tôn Nghĩa cùng Trương Hàn.
- Tôi là Cảnh sát Quốc tế, Dương Gian, xin hỏi giáo sư Vương ở đâu?
Một người nhân viên lập tức đi đến chào đón hắn.
- Xin chào, Cảnh sát Dương, mời cậu đi về phía bên này.
Dưới sự dẫn dắt của người nhân viên kia, Dương Gian đi vào bên trong một căn phòng phẫu thuật. Thế nhưng khi hai người cùng nhau đi tới, hắn có thể nghe được bên trong bệnh viện có không ít bệnh nhân đang kêu gào thảm thiết, dường như bọn họ đang bị thứ gì đó tra tấn vậy.
- Giáo sư, Dương Gian đã tới.
Cửa phòng phẩu thuật vừa mở ra, hắn đã thấy giáo sư Vương đang được truyền nước, đồng thời ngồi trước bàn phẫu thuật ghi ghi chép chép cái gì đó. Chiếc áo khoác màu trăng trên người đã nhuốn không ít máu màu đỏ tươi, phòng phẫu thuật tràn ngập một mùi máu nồng đậm.
Nơi này chả khác gì một cái lò mổ, trước đó đã mổ rất nhiều "gia súc" ở đây.
- Nếu anh làm việc như vậy, chắc chẳng mấy chốc anh sẽ bị đột tử thôi.
Dương Gian nhìn qua chiếc bình đựng dung dịch mà Vương Tiểu Minh đang truyền, theo những gì ghi trên đó thì đây chỉ là nước Glucose nên hắn biết Vương Tiểu Minh cũng không có bị bệnh.
- Cậu tới rồi đấy à.
Vương Tiểu Minh đặt chiếc bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn hắn:
- Tôi đang nghiên cứu một số thứ nhưng gặp phải vấn đề nên cần sự giúp đỡ của cậu. Ở chỗ này không có nhiều trợ thủ cho nên tôi không cách nào làm hết sức mình được. Cậu có được quỷ vực như Lý Quân, đối với tôi mà nói cái đó rất quan trọng, dù tôi không muốn nhờ cậy nhiều vào cậu.
Dương Gian nói:
- Tôi hiểu. Không biết hiện tại giáo sư Vương đã triển khai nghiên cứu đến giai đoạn nào rồi?
Vương Tiểu Minh đứng dậy và nói:
- Hiện tại tôi đã hoàn toàn hiểu rõ được cách thức giết người và quy luật trưởng thành của quỷ anh ở giai đoạn thứ hai. Còn giai đoạn thứ ba thì thiếu quá nhiều tài liệu nghiên cứu nên không thể chắc chắn được, chỉ có thể suy đoán mà thôi. Nhưng mấy cái đó cũng không có quan trọng, quan trọng nhất chính là mấy ngày này tôi phát hiện ra một chuyện.
Dương Gian nói:
- Phát hiện ra cái gì?
Vương Tiểu Minh nói:
- Thật ra, tôi cũng không chờ đợi đến kỳ hạn bảy ngày, tôi đã phái người đi đến chỗ hai người Diệp Phong cùng Hà Xuyên mất tích để điều tra nhưng thật đáng tiếc, ở chỗ đó không phát hiện ra điều gì.
Sắc mặt Dương Gian khẽ đổi.
- Hả? Vì sao anh không nói ra chuyện này sớm.
Vương Tiểu Minh bình tĩnh nói:
- Bởi vì nó không cần thiết? Khi kỳ hạn bảy ngày đến, tôi sẽ giao cho mấy cậu việc lớn hơn. Hơn nữa cái này cũng không phải là tin tức tốt, vì như thế là chúng ta đã mất đi một cơ hội để tấn công. Theo suy luận cá nhân của tôi thì có lẽ vị trí Diệp Phong xảy ra chuyện cũng không phải là bất cứ con hẻm nào ở bên trong thành phố Đại Xương. Vị trí của nó hẳn là nằm ở một chỗ đặc biệt nào đó, chỗ đó cũng tương đương với quỷ vực nên hiện tại tôi gọi đó là con hẻm số 7. Mục địch hôm nay tôi gọi cậu đến đây chính là muốn nhờ cậu giúp tôi tìm kiếm ra vị trí kia, đồng thời tiến vào trong đó.
Dương Gian nói:
- Cứ cho là tôi vào được bên trong thì thế nào? Diệp Phong đã chết, cho không có gì đảm bảo rằng chúng ta sẽ không chết ở bên trong?
Vương Tiểu Minh nói:
- Đây chỉ là bước đi đầu tiên, chỉ cần tìm được vị trí của nó chứ không nhất thiết phải đi vào bên trong. Hiện tại tôi cần tiếp tục nghiên cứu ngọn nguồn của quỷ chết đói kia là nằm ở chỗ nào?
Tròng mắt Dương Gian hơi híp.
- Dường như anh biết được một số thứ đúng không?
Vương Tiểu Minh nói:
- Cũng biết được một ít nhưng lại không thể nói cho cậu. Chúng ta phải hoàn thành được bước đầu tiên đã, nếu không toàn bộ mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Dương Gian nói.
- Vậy anh muốn tôi làm như thế nào?
Vương Tiểu Minh nói:
- Nghe nói cậu có cách lấy quỷ anh ra ngoài.
- Đúng thế.
Vương Tiểu Minh nói:
- Rất tốt, vậy liền bắt đầu từ việc cứu người đi. Mang bệnh nhân vào đây, bắt đầu phẫu thuật.
Vương Tiểu Minh vừa nói xong thì cánh cửa phòng phẫu thuật lại mở ra, một bênh nhân được đưa vào. Người này là một người đàn ông, chiếc bụng to ra trông giống như phụ nữ có thai, cả người khô gày, da hơi nhắn nhiêu, trên mặt còn mang theo bộ dạng thống khổ.
Vương Tiểu Minh nói.
- Tôi đã cho tiêm cho bệnh nhân một lượng thuốc giảm đau ở mức cao nhất mà thân thể người có thể chịu đựng, cậu có thể yên tâm sử dụng cách của cậu. Tôi hi vọng cậu có thể làm chuyện này ở bên trong quỷ vực, đồng thời dùng quỷ vực để mô phòng toàn bộ thành phố Đại Xương.
Dương Gian hỏi:
- Anh muốn dùng cách này để tìm ra vị trí ngọn nguồn, như vậy có tác dụng không? Anh sử dụng tư duy của con người để suy đoán ý nghĩ của quỷ, điều này có phải ngây thơ?
Vương Tiểu Minh nói:
- Thử một chút xem sao, cũng không thiệt thòi gì.
Dương Gian nói:
- Vậy thì tốt, nếu anh đã kiên quyết như thế thì tôi sẽ phá lệ thử một lần, Nhưng tôi chỉ giúp anh một lần này thôi đấy, nếu lần này không có kết quả gì thì tôi sẽ từ chối lần thứ nghiệm tương tự sau đó. Tôi không muốn bản thân lại chết trước một bước chỉ vì lệ quỷ khôi phục đâu.
Việc sử dụng năng lực lệ quỷ không ngừng sẽ chết càng nhanh, ngay cả khi có là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ cũng thế.
Vương Tiểu Minh nói.
- Điều đó là đuơng nhiên, hiện tại tầm quan trọng của cậu đối với thành phố Đại Xương đã hơn bất cứ người nào, kể cả tôi.
- Như vậy chúng ta bắt đầu thôi.
Dương Gian đi đến trước mặt người bệnh nhân kia.
Bên dưới lớp da của chiếc bụng to này đang hiện ra hình dạng của một đưa bé đang ngọ nguậy không ngừng. Con quỷ bên trong đã sắp sửa xuất thế rồi, hiện tại hình thể của nó đã giống với trẻ sơ sinh.