Khủng Bố Sống Lại

Chương 351: Anh Muốn Chạy Trốn?




Cuộc họp cũng không có kéo dài lâu, nhanh chóng kết thúc trước buổi trưa.

Ba người Dương Gian, Trương Hàn cùng Tôn Nghĩa tạo thành một đội, phụ trách việc tuần tra ở khu vực Đông Thành của thành phố Đại Xương, yêu cầu chính của nhiệm vụ là bắt được một con quỷ anh ở giai đoạn thứ ba để cung cấp cho việc nghiên cứu của Vương Tiểu Minh. Thế nhưng mọi người đều nhân được nhiệm vụ giống nhau hết, cho nên không có một ai bắt bẻ gì.

Bởi vì có thù lao cho nên mọi người cũng khả để tâm đến nhiệm vụ lần này, chẳng ai là người có công không ra sức.

Tôn Nghĩa khẽ lắc đầu và nói:

- Nguyên cái khu Đông Thành lớn vậy, chúng ra đi đâu để tìm kiếm quỷ anh đây? Hiện tại toàn bộ tòa thành thị tối như bưng, đa số cameras đã bị mất hiệu lực, nếu không chúng ta có thể lợi dụng cameras để truy lùng quỷ anh được rồi. Đúng ra là tôi không nên chạy đến thành phố Đại Xương, vốn dĩ ban đầu còn đang yên ổn đi xem mắt. Hiện tại lão bà cũng đã bỏ chạy, còn tôi không thể biết bản thân còn có thể sống sót rời khỏi đây không, hiện tiền phòng còn chưa có trả góp xong.

Trương Hàn ngồi bên ghế lái phụ nghe thấy anh ta nói như vậy thì cười hỏi:

- Ơ đến lúc này rồi mà cậu còn có tâm tư nghĩ đến phòng trả góp hay sao?

Tôn Nghĩa nói.

- Đương nhiên phải lo nghĩ rồi. Nếu lỡ tôi chết, như vậy căn phòng trả góp kia của tôi không phải là sẽ bị ngân hàng tịch thu hay sao? Cả đời của tôi chỉ có chút tiền đó thôi.

- Cậu lăn lộn kiểu gì mà thảm quá vậy? Nếu chuyện lần này có thể được giải quyết cậu có thể sẽ phát tài. Cậu không nghe thấy cái giá lúc nãy Vương Tiểu Minh ra hay sao? Nếu chúng ta có thể bắt được một con quỷ anh thì cậu sẽ có thể kiếm được mấy ức lận đó.

Tôn Nghĩa lập tức tỏ ra hưng phấn:

- Ử nhỉ, chỉ cần tưởng tượng thôi là tôi đã có chút kích động rồi. Thế nhưng tôi cũng phải nói trước, tôi không có năng lực gì hết đâu đây. Cùng lắm là góp vô cho đủ số lượng thôi, chứ vào những lúc quan trọng tôi chẳng giúp được gì cho hai người đâu. Cùng lắm là tôi chỉ có thể giúp hai người điều tra chút tình huống, làm một chiến sĩ đi tiên phong để mở đường.

Dương Gian đang lái xe, nghe được anh ta nói như vậy thì quay đầu hỏi ngược lại:

- Hồ sơ của anh không có trong tổng bộ của Cảnh sát Quốc tế nên tôi tra không được, cho nên tôi đề nghị anh nói ra một chút đi.

Tôn Nghĩa xấu hổ cười cười:

- Đến lúc đó các cậu sẽ biết thôi, cũng không phải là năng lực đặc biệt gì đến mức không sử dụng nổi.

- Không sao, vậy thì để đến lúc xuất hiện rồi lại nói sau.

Dương Gian cũng không có ép buộc.

- Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, Trương Hàn, sao ông lại muốn tổ đội cùng với tôi. Lúc trước ông cũng là thành viên của câu lạc bộ Tiểu Cường mà, hiện tại theo Diệp Phong kia thì có lẽ sẽ tốt hơn chứ.

Trương Hàn thừa dịp rảnh rỗi nên châm một điều thuốc, sau đó nói:

- So với tên Diệp Phong kia thì tôi lại càng tin tưởng nhiều hơn về năng lực của cậu. Hơn nữa tính tình của tên Diệp Phong kia quá thúi, hắn ta không chịu để ai vào mắt. Cứ tỏ ra một bộ dạng kiểu như hắn ta là thiên vương lão tử vậy, nếu cùng tổ đội với hắn ta tôi chỉ có thể làm pháo hôi.

Dương Gian nói.

- Pháo hôi? Hiện tại không phải là anh đã khống chế hai còn quỷ rồi hay sao, còn tính là pháo hôi cái gì nữa.

Trương Hàn nói.

- Tình huống của tôi có chút đặc thù, việc khống chế hai còn quỷ cũng chỉ vì có thể sống sót lâu hơn thôi, thực sự thì năng lực của tôi còn kém hơn cả trước kia.

Dương Gian nói.

- Vì sao ông lại nói như vậy?

Trương Hàn kinh ngạc nói với hắn:

- Chẳng lẽ cậu không biết? Thật ra bản chất của phương pháp kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ chính là hạn chế lực lượng của lệ quỷ. Theo một phương diện nào đó mà nói, việc làm này cũng tương đương với việc hạn chế năng lực trưởng thành của bản thân. Khoảng cách càng gần thời gian lệ quỷ khôi phục lại thì năng lực của bản thân sẽ càng mạnh và ngược lại.

- Đây chính là lý giải của giáo sư Vương phải không?

Trương Hàn nói.

- Đúng thế.

Sắc mặt Dương Gian hơi động, lời vừa rồi của Trương Hàn lại khác xa với những gì mà hắn được biết từ trên tấm da. Phương pháp trên tấm da chính là chủ động tiến hành khôi phục lệ quỷ, sau đó lợi dụng một loại đặc tính nào đó của lệ quỷ để tiến hành nghĩ cách không chế. Nhìn qua thì thấy việc hạn chế và khống chế không có gì khác nhau nhưng thực tế kết quả của hai phương pháp này lại hoàn toàn khác biệt.

Còn cuối cùng phương pháp trên tấm da tốt hơn hay là cách của giáo sư Vương tốt hơn? Điều này không có một ai biết, ngay cả Dương Gian cũng không thể biết được.

Khi ba người Dương Gian đang lòng vòng trong khu Đông Thành của thành phố Đại Xương để tuần tra thì ở một nơi khác. Trong khu vực tuần tra của ba người Triệu Khai Minh, Diệp Phong và Hà Xuyên, tổ đội của ba người này có nhiệm vụ tuần tra toàn bộ khu Tây Thành của thành phố Đại Xương.

Triệu Khai Minh cầm một cậy gậy bằng vàng, trông hắn ta chả khác gì một tên nhà giàu, âm trầm đi khập khiễng ở trên đường phố. Mặc dù sự tối tăm ở xung quanh khiến cho người ta cảm giác được sự quỷ dị, bất an cùng hoảng sợ nhưng đối với loại người như bọn hắn thì khác, đối với ngự quỷ nhân thì bóng tối chính là bạn, hoảng sợ chính là món ăn thường ngày, tất cả mọi thứ đã trở nên quen thuộc rồi.

Triệu Khai Minh vừa đi vừa nói:

- Chuyện linh dị quỷ anh không đơn giản như vậy đâu. Chuyện này cũng chẳng liên quan quá nhiều đến số lượng của quỷ anh. Mà chính lớp bụi màu xanh đen đang bao phủ toàn bộ thành phố mới khiến cho người ta lo lắng. Việc Vương Tiểu Minh muốn xử lý được chuyện này không dễ dàng như vậy đâu. Cho nên tôi nghĩ rằng, thay vì hỗ trợ thì chúng ta nên nghĩ cách rời khỏi thành phố Đại Xương.

- Diệp Phong, cậu cảm thấy thế nào? Nếu cậu sử dụng năng lực răng quỷ của cậu. Việc rời khỏi thành phố cũng không khó khăn lắm, cậu chỉ cần dùng hàm răng kia cắn rách một lỗ ở trong thế giới này là được.

Diệp Phong mặc chiếc áo khoác, đầu đội mũ, ngậm điếu thuốc trên miệng, đi ở bên cạnh, hắn ta cười cười:

- Cho nên đây chính là nguyên nhân việc anh muốn tổ đội cùng với tôi à? Anh muốn chạy trốn?