Vương Tiểu Minh nói:
- Suy đoán đó cũng có đạo lý, nhưng con quỷ anh trong người Chu Chính đã đi ra ngoài lâu rồi. Hiện tại nó đã ở vào giai đoạn hình thái nào thì chúng ta không có một ai biết được, ngay cả khi giải quyết xong con quỷ anh đó, cậu có chắc chắn rằng chuyện linh dị lần này sẽ kết thúc không? Nếu đến khi đó chuyện này không kết thúc, số lượng quỷ anh vẫn tiếp tục tăng lên, cậu sẽ làm như thế nào đây?
Trương Hàn hơi xấu hổ:
- Chuyện này... như vậy ý tứ của ngài giáo sư là gì vậy?
Vương Tiểu Minh nói.
- Trước tiên chúng ta phải nghiên cứu toàn bộ tin tức về quỷ anh thật rõ. Chỉ khi đó chúng ta mới có thể tìm cách để giải quyết chuyện này một cách triệt để. Thế nhưng nếu cậu có thể xử lý được quỷ anh trong người của Chu Chính thì tôi sẽ phá lệ đáp ứng với cậu 3 điều kiện. Mặc dù ngay từ đầu phương hướng tiếp cận chuyện này của tôi không phải bắt nguồn trực tiếp từ con quỷ anh trong người Chu Chính. Nhưng nếu có cơ hội thì tôi cũng không ngại nhảy qua xem xét vấn đề này một chút, xem xem hiệu quả của nó như thế nào.
Dương Gian nói:
- Thật ra trong lòng giáo sư Vương ngài chắc cũng đã rõ. Hiện tại con quỷ anh trong người Chu Chính mới là mối uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta. Toàn bộ những chuyện đang xảy ra chắc chắn có liên quan đến nó. Mặc dù có thể giải quyết nó sẽ không khiến cho chuyện linh dị lần này kết thúc nhưng ít ra giải quyết được nó sẽ giúp chúng ta ổn định lại cục diện trước mắt. Chỉ là thứ kia đã chạy ra ngoài lâu như vậy rồi, đương nhiên nó sẽ là thứ kinh khủng nhất trong đám quỷ anh. Nếu cưỡng ép đi giải quyết nó sẽ khiến cho chúng ta phải chịu đựng tổn thất khó mà tưởng tượng nổi.
Vương Tiểu Minh nói:
- Cho nên tôi cũng không có đề nghị các cậu trực tiếp đi tìm thứ kia mà muốn các cậu ra tay đối với những con quỷ anh trưởng thành. Tôi cần phải cân nhắc thật kỹ giữa những lợi ích sẽ đạt được và những tổn thất phải gánh chịu. Phải tính toán ra được cái giá cao nhất mà chúng ta phải bỏ ra để bắt được con quỷ anh ở giai đoạn thứ ba. Còn giai đoạn thứ tư thì tôi không có hi vọng nhiều, bởi vì nó có quá nhiều nhân tố không xác định. Cho nên xuất phát từ phương diện an toàn, tôi đề nghị mấy người nên tổ đội với nhau. Ở đây vừa vặn có 9 người, nên cứ chia ra ba người làm một nhóm. Như vậy có thể chia được ba đội, phụ trách ở ba khu vực. Được rồi, nếu không có gì dị nghị thì mọi người nên bắt đầu triển khai công việc đi. Thời gian kéo dài càng lâu sẽ khiến cho số lượng quỷ anh ngày càng nhiều mà thôi. Vì thế số lượng quỷ anh sau này chúng ta phải đối mặt sẽ càng ngày càng nhiều. Đây là một cuộc đua cùng với cái chết. Ngoài ra, trên hồ sơ của sự kiện lần này, tôi có đặt tên cho nó chính là chuyện linh dị của quỷ chết đói.
Có người thắc mắc:
- Tại sao lại là chuyện linh dị của quỷ chết đói? Vì sao không phải là chuyện linh dị của quỷ anh, hay chuyện linh dị siêu sinh?
Vương Tiểu Minh nói:
- Dựa theo cách nói của dân gian thì có một câu tục ngữ là quỷ chết đói đầu thai. Mà những con quỷ anh này lại xuất hiện rất thần bí, chúng ký sinh ở trên cơ thể người, ăn nội tạng của con người để sinh trưởng, cuối cùng là xuất thế sau khi trưởng thành. Như vậy quá trình phát triển của nó trông rất giống chuyện của quỷ chết đói. Cho nên tôi mới lấy tên của chuyện này như vậy. Nếu mấy trong mấy người ai có ý kiến gì về việc đặt tên thì cứ việc nêu ý kiến. Đương nhiên chuyện này chỉ có hai người là Triệu Khai Minh cùng Dương Gian mới được quyền đặt tên cho chuyện này.
Dương Gian nói:
- Không quan trọng lắm, chỉ là tên của tập hồ sơ thôi, xưng hô nó thế nào cũng được, chỉ là cái tên thôi mà.
Triệu Khai Minh nói.
- Tôi cũng không có ý kiến.
Dương Gian chỉ chỉ vào chiếc hộp bằng vàng kia và nói:
- Đúng rồi, nếu giáo sư Vương không cần đến vật kia của tôi thì có thể trả lại cho tôi được không?
Vương Tiểu Minh nói:
- Không, cái này là tài liệu nghiên cứu dự bị, nó có giá trị nghiên cứu rất lớn cho nên không thể trả lại cho cậu được.
Dương Gian nói:
- Vậy giá trị của nó như thế nào đây? Một chiếc hộp bằng vàng, một ngón tay màu đen, một con quủ anh, còn có tiền công của tôi nữa. Chỉ riêng ngón tay này đã cực kỳ có tác dụng đối với tôi, c không thể để cho ngài được.
Ngón tay kia lại có thể cố định quỷ vực của hắn, cho nên hắn sẽ không thể nào yên tâm giao thứ này lại cho người khác được.
Vương Tiểu Minh nói.
- Sau khi giải quyết xong chuyện lần này thì tôi sẽ trả lại mấy cái này cho cậu. Còn hiện tại chúng vẫn có tác dụng đối với tôi nên cậu cứ ra giá đi.
Dương Gian nói thẳng:
- Toàn bộ vàng dự trữ trong các ngân hàng lớn của thành phố Đại Xương thì sao?
Hắn vừa mới nói điều kiện này, sắc mặt Triệu Khai Minh lập tức thay đổi.
"Tiểu tử này muốn lũng đoạn tài nguyên hậu cần?"
Đối với người bình thường mà nói, vàng chỉ là một loại tiền mà thôi nhưng đối với ngự quỷ nhân, thì vàng lại là trang bị không thể thiếu.
Vương Tiểu Minh nói:
- Được, thế nhưng trước đó tôi đã dùng mất một số rồi, hiện tại không còn nhiều nữa, tôi sẽ đưa cho cậu toàn bộ số vàng còn lại, chỉ còn đại khái cỡ hai tấn.
Dương Gian bình tĩnh nói.
- Đủ rồi.
Điều hắn quan tâm khong phải là số lượng có bao nhiêu, mà chính là hiện tại toàn bộ thành phố Đại Xương cũng chỉ còn lại có chừng đó. Hắn nhất định phải làm tốt công tác chuẩn bị cho một quá trình tác chiến lâu dài. Đồng thời cũng chuẩn bị một ít lá bài tẩy dùng để bảo mệnh mà vàng lại là thứ không thể thiếu trong các dự định này của hắn.