Khủng Bố Sống Lại

Chương 3194: Ai Sai?




“Haizzz, vậy là không thể nào nói chuyện được sao?"

Hồng tỷ thở dài thườn thượt.

Dương Gian nhìn thấy phản ứng này, lạnh lùng nói: “Đến cả cô cũng không có lòng tin sẽ thuyết phục được đồng đội cũ đến bảo lãnh cho các cô, vậy cô còn cảm thấy chuyện này là đúng sao? Cô tùy hứng làm loạn quá rồi, nếu từ bỏ năm người thời dân quốc kia thì tôi có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ lái xe đưa cô quay về hiện thực, đây là lời cảnh cáo cuối cùng"

“Còn nữa, đừng nghĩ rằng tôi đang lo chuyện bao đồng, tôi là đội trưởng đội chấp pháp, tôi có tư cách quyết định diệt trừ một ít uy hiếp tiềm tàng sâu, hơn nữa cô cũng biết, giữa tôi và cô không phải là ân oán cá nhân"

Hắn không có thù với Hồng tỷ và cả năm người đứng phía sau cô.

Nhưng mà hắn có lý do để tin tưởng nếu bỏ mặc không quan tâm đến Hồng tỷ và năm người này thì sau này chắc chắn sẽ gây ra họa lớn, bởi vì họ không thuộc về hiện đại, không có lòng trung thành với thời đại này, cũng không có người thân, bạn bè ràng buộc họ, sau khi thức tỉnh, họ cũng không thể không làm gì mà đi về hưu dưỡng lão được được.

Lúc này Hồng tỷ im lặng.

"Xuống xe đi, tôi muốn tắt máy xe, chắc chắn phải dọn dẹp sạch sẽ một xe quỷ này, không thể vận chuyển chúng nó vào trong hiện thực được."

Dương Gian không cho Hồng tỷ thêm thời gian suy nghĩ, hắn không chút do dự để xe buýt tắt máy lần nữa.

Xe buýt vừa tắt máy, đèn công cộng trong xe lập tức bắt đầu chớp tắt liên tục, giống như có thể tắt bất cứ lúc nào, hơn nữa ánh sáng xung quanh càng lúc càng mờ, một luồng hắc ám bắt đầu nhấn chìm tất cả mọi thứ trong thùng xe.

Sau khi tắt máy, cửa xe mở ra, chỉ có lúc này mới có thể không cần để ý đến quy tắc vận hành của xe buýt, Dương Gian có thể trực tiếp xuống xe từ cửa lên của xe.

Sau khi hắn xuống xe, nhanh chóng kéo dãn cự ly, cách xa chiếc xe.

“Lại tắt máy? Đây không phải là muốn chơi chết mình sao?"

Lúc này, ngự quỷ nhân may mắn còn sót lại cuối cùng cũng khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà hết cách rồi, chỉ có thể nhắm mắt lao ra xe buýt, sau đó tìm một chỗ nào đó trốn đi xem thử xem có thể sống tiếp hay không.

"Trương Ấu Hồng, chúng ta hợp tác giết chết hắn đi, chuyện này sẽ kết thúc, cô đang do dự cái gì chứ? Như thế này không giống cô của lúc trước chút nào, đổi thành trước kia, cô sẽ không bao giờ nói nhảm nhiều lời với người kia như thế, thuận tay là giết."

Người đàn ông mặc áo dài đeo mắt kính tàn tạ trầm giọng nói.

Hồng tỷ nói: “Thời đại khác rồi, thời đại kia thuộc về chúng ta, chúng ta dẫn dắt thời đại đó, đương nhiên có thể tiêu diệt tất cả những người cản đường chúng ta, nhưng mà thời đại này thuộc về hắn, đối đầu với hắn tương đương với đối đầu toàn bộ giới linh dị hiện tại, chúng ta là lưu lại của thời đại trước, hiện tại cũng đã không thể làm chủ được."

“Vậy thì cũng thể tùy ý để hắn gác đao lên cổ chúng ta, chúng ta chỉ là vì muốn tiếp tục sống sót, chuyện này có gì sai sao?"

Người nói chuyện là một cô gái, cô mặc quần dài rách nát, gương mặt vô cùng điềm đạm, nhưng toàn thân âm u đầy tử lý, không có chút khí tức của người sống nào.

Hồng tỷ từ trên ghế đứng lên, thở dài nói: “Các cậu không sai, là tôi sao, không cam lòng bị thời đại đào thải, muốn để những người trước kia lại xuất hiện trên thế giới này một lần nữa, cho nên không màng mà phạm vào kiêng kỵ, bỏ đi, bây giờ nói cái này đã không có ý nghĩa gì nữa, đi thôi, chúng ta cũng nên xuống xe, xe buýt tắt máy, chúng ta không thể lại ngồi trên xe chờ, cho dù như thế nào thì chuyện này cũng cần có một kết quả"

Lúc này, thùng xe tối sầm, ánh đèn gần như bị dập tắt hoàn toàn.

Ở thời khắc cuối cùng, Hồng tỷ vẫn phải xuống xe, năm người khác cũng theo sát phía sau.

"Đường đi biến mất rồi?"

Sau khi Dương Gian rời khỏi xe buýt rồi mới phát hiện con đường dưới chân đã biết mất, chỗ hắn đang đứng chính là một bãi tha ma, xung quanh toàn là từng ngôi mồ mả cũ kỹ.

Hiển nhiên, con đường lúc nãy là do xe buýt linh dị tạo ra, cũng không phải con đường vốn có của bãi tha ma này, bây giờ xe buýt tắt máy, con đường kia đương nhiên cũng theo đó mà biến mất.

"Đường biến mất rồi cũng tốt, đỡ cho có người chạy dọc theo con đường kia mà trốn khỏi nơi này, dưới tình huống không có xe buýt giúp đỡ, có lẽ người sống rất khó rời khỏi bãi tha ma này."

Sau đó, ngạ quỷ nhân may mắn còn sống sót duy nhất kia xông xuống dưới, hắn hoảng sợ khó hiểu quan sát bốn phía, không biết nên đi đến chỗ nào, cuối cùng chỉ có thể tìm một nơi khác bằng phẳng bắt đầu trốn, không muốn quấy nhiễu những chuyện sắp xảy ra.

Khoảng chừng mười mấy giây su khi người may mắn sống sót này đi xuống, cuối cùng trước khi xe buýt bị bóng tối bao phủ hoàn toàn, Hồng tỷ cũng đã đi xuống xe, còn có năm người thời dân quốc cũng xuống xe cùng, rất rõ ràng, họ cũng không dám ngồi chờ bên trong thùng xe khi xe buýt đã tắt máy.

Đây là bãi tha ma mà La Thiên hay ở lúc còn sống, nhưng mà hiện tại lúc này có lẽ hắn đã chết rồi, không biết thi thể được chôn ở chỗ nào."