Hắn đã nhớ ra, đám người này không phải là mấy tên côn đồ lần trước đã gặp hắn lúc hắn bỏ nhà ra đi. Lúc ấy vì nhanh chóng tìm hiểu tác dụng của quỷ vực mà hắn đã dùng mấy người này để thí nghiệm. Mặc dù lúc đó hắn không hề gây tổn thương về tính mạng cho bọn chúng, nhưng về tinh thần thì hắn chắc chắn đã trở thành một thứ gì đó khủng bố trong tâm trí mấy tên này rồi. Hiện tại chỉ cần nhìn thấy hắn thôi, thì mấy tên này đã run rẩy, đứng không vững.
Dương Gian nói:
- Mà thôi, tôi cũng không cần hỏi han nhiều như vậy đâu, cậu để cho bọn họ dừng tay là được, đừng đánh nhau nữa.
Tên lưu manh lập tức quay đầu lại giữ chặt mấy tên còn lại đông thời nói với tên A Phi:
- A Phi đừng đánh nữa, người đến rồi.
A Phi quay đầu lại quát lớn:
- Ai vậy, tên nào dám tiến lên tao sẽ giết tên đó, tao sẽ để cho tên đó biết cái gì gọi là chết chóc.
Dương Gian nhìn hắn ta và nói:
- Người anh em, đã lâu không gặp. Gần đây cậu tung hoành khá nhỉ, ban ngày ban mặt gây gổ đánh nhau còn chưa đủ, lần này cậu định giết người nữa cơ à. Được à nhà, bản lĩnh của cậu càng ngày càng tăng rồi đấy, xem ra chuyện lần trước chưa đủ đậm sâu để cậu nhớ lâu. Vậy cậu cảm thấy mặt tường này như thế nào? Rúc vào trong đó là khó ra lắm nhỉ.
Hắn chỉ chỉ tay về phía bức tường bên cạnh.
Khi A Phi nhìn thấy được người ở phía sau là Dương Gian, hắn ta sợ hãi, sắp đái cả ra quần, lập tức khóc nức nở:
- Đại, đại ca, sao lại là anh? Anh nghe nhầm rồi đó, sao tiểu đệ dám giết người chứ, ngay cả gà tiểu đệ còn không dám giết. Lúc nãy là tiểu đệ chỉ nói bậy, nói bậy bạ mà thôi.
Dương Gian đi đến trước mặt và dùng tay vỗ vỗ vào vai của hắn ta.
- Cậu giải thích thật hay, vậy các cậu đến đây làm gì?
A Phi cẩn thận từng lý từng tý, nói:
- À, tiểu đệ cùng anh em đến đây chơi, đến khi tính tiền thì phát hiện ra là bị thiếu tiền, nên đến đây mượn một ít để trả.
Dương Gian nói:
- Mấy người các cậu có chết cũng không chịu thay đổi cái nết đó nhỉ, lừa tiền thì cứ đến mà lừa, sao lại đánh anh ta làm cái gì? Anh ta có thù oán gì với các cậu à?
Vừa nói hắn vừa nhìn Thượng Quan Vân, bộ dạng hiện tại của anh ta rất thê thảm, máu me chảy đầy mặt.
A Phi nói:
- Mấy người kia chỉ là học sinh thì làm gì có tiền, chỉ có thể là tên này, nhìn người hắn ta ăn mặc như vậy chắc chắn là giàu lắm.
Con mẹ nó, thì ra đây chính là nguyên nhân hắn ta bị đánh nãy giờ, khó trách bọn chúng không có ra tay đánh Trương Vĩ, đây là bọn người có thù hận với kẻ giàu có. Nhưng bọn chúng có biết người giàu nhất ở trong này chính là tên Trương Vĩ không?
Thượng Quan Vân tức giận kêu to:
- Đừng có buông tha cho bọn chúng, phải đánh chết đám gia hỏa này.
A Phi vội vàng nói:
- Đánh người là phạm pháp đó, không cẩn thận là ngồi tù như chơi.
Thượng Quan Vân nói:
- Phạm pháp tao cũng đánh.
Dương Gian nói:
- Tốt lắm, rất có chí khí, bị người khác đánh sao không đánh lại được chứ. Chỉ dựa vào câu nói của anh tôi sẽ ủng hộ anh hết mình, cho anh cái này. Bọn chúng chỉ ức hiếp một mình anh, hiện tại anh vùng dậy một mình giết hết bọn chúng.
Dương Gian không biết móc từ đâu ra một khẩu súng lục, nhét vào trong tay Thượng Quan Vân.
Thượng Quan Vân ngẩn người một lát.
- Đây là cái gì?
Dương Gian nói:
- Súng lục đấy, không phải anh định giết chết hết bọn chúng hay sao? Trương Vĩ, chuẩn bị sẵn sang để báo cảnh sát, sau khi giết mấy tên này xong thì anh đi ra tự thú, chắc chắn sẽ được giảm nhẹ tội, không đến mức phải chịu tử hình đâu.
Thượng Quan Vân kinh ngạc nhìn Dương Gian, sau đó nói:
- Cậu, sao cậu có được thứ này?
Dương Gian nói:
- Người khác cho đó nhưng mấy thứ này bán đầy ở trên mạng, chỉ cần đặt mua là họ gửi bưu điện cho mình ngay ấy mà.
- Anh họ, anh đừng có xúc động, anh bình tĩnh lại đi, làm như thế là chết người đó.
Miêu Tiểu Thiện thấy tình thế có chút cấp bách, cô ta vội vàng chạy lại cướp khẩu súng lục trên tay Thượng Quan Vân, sau đó tức giận liếc mắt nhìn Dương Gian:
- Làm gì có ai khuyên can người khác mà làm giống như cậu không, cậu không sợ chuyện này sẽ trở nên tồi tệ hơn hay sao?
Dương Gian nói:
- Tôi thấy anh họ của cậu bị người khác ức hiếp, muốn ra tay giúp đỡ, đây chính là lòng tốt của tôi đó.
A Phi cầu xin:
- Đại ca, nếu anh có lòng tốt thì bỏ qua cho đám tiểu đệ bọn em lần này đi, thật sự tiểu đệ không biết mấy người đó là bạn của anh, nếu biết thì sao tiểu đệ lại có gan ức hiếp bọn họ chứ.
Trên đời này hắn ta không sợ cái gì cả, chỉ sợ mỗi một người đang đứng trước mắt hắn ta là Dương Gian thôi. Sau khi trải nghiệm qua cảm giác bị nhốt ở bên trong quỷ vực chính là trải nghiệm kinh khủng nhất mà hắn ta từng gặp. Đến hiện tại hắn ta vẫn chưa thể nào biết được người đang đứng trước mặt hắn ta là người hay là quỷ?
Dương Gian nói:
- Anh họ, vẫn là anh quyết định đi, anh bị người khác ức hiếp, tôi sẽ đòi lại công đạo cho anh nhưng cụ thể như thế nào thì còn phải xem quyết định của anh. Nếu anh muốn dùng súng bắn chết bọn chúng cứ lấy súng của tôi mà bắn, không sao đâu. Tôi không bắt anh trả tiền đạn đâu.
- Dương Gian, cậu đừng nói như thế chứ.
Miêu Tiểu Thiện ôm lấy cánh tay Thượng Quan Vân, tức giận nhìn Dương Gian:
- Anh họ, anh đừng nghe cậu ta nói bậy nói bạ.
Nhưng dù sao thì Thượng Quan Vân cũng đã là người trưởng thành, vì vậy hắn ta nói:
- Thôi, thôi để mấy người bọn họ xin lỗi, nhận sai là được rồi, không cần làm quá lên làm gì.
Mấy lời nói lúc trước của hắn ta chỉ là lời nói nhảm mà thôi, sau khi bình tĩnh lại thì hắn ta đành hậm hực bỏ qua mà thôi. Thượng Quan Vân đâu dám nổ súng giết người, cho dù ghép thêm mười lá gan cho hắn ta nữa thì hắn ta cũng chẳng dám, giết người là tù chung thân đó.
…
Sau khi nghe được quyết định của Thượng Quan Vân, Dương Gian ngồi xuống ghế sopha, mở miệng nói:
- Tôi nói này Tiểu Thiện, sao gan người hắn họ của cậu nhỏ quá vậy, quá nhút nhát.
Ngay cả khi hắn làm chỗ dựa cho Thượng Quan Vân rồi, hắn ta cũng chẳng dám làm gì đối với bọn lưu manh hết, chỉ bảo là để đám lưu manh này nói mấy câu xin lỗi liền cho qua.
Điều này khiến cho Dương Gian cảm thấy có phải tên Thượng Quan Vân này quá mức nhân ái hay không?
Nếu đổi lại là hắn thì chí ít đám người A Phi cũng phải để lại thứ gì đó mới được.
- Nhìn bộ dạng của hắn ta mà xem, như thế này mà cha mẹ cậu lại để hắn đi theo để chiếu cố cậu? Tôi thấy tôi phải đến gặp mặt cha mẹ của cậu đề nghị bọn họ thay đổi người anh họ này đi. Để tôi tới làm anh họ thay hắn ta? Cậu thấy có được không? Tôi sẽ chiếu cố cậu đến mang thai á... à, tôi nói nhầm, tôi đảm bảo tôi sẽ chiếu cố cho cậu thật cẩn thận.
Mặt Miêu Tiểu Thiện hơi đỏ, tức giận liếc mắt nhìn Dương Gian một cái:
- Cậu đừng có mà nói lung tung, cậu đã có San San rồi, còn đùa giỡn với tôi làm cái gì nữa, nếu cậu còn như vậy, tôi sẽ chẳng thèm để ý đến cậu đâu.