- Rầm!
Đột nhiên cảnh cửa phòng KTV của đám người Trương Vĩ bị một người nào đó đá một phát.
- Mẹ nó, đây là tên nào đang hát vậy, khó nghe muốn chết, chẳng lẽ không biết đại ca A Phi đang ở phòng bên cạnh hay sao? Hát gì mà giống tiếng heo kêu khi bị chọc tiết quá vậy, cha mẹ chúng mày không dạy là khi ra đường thì nên có chút tố chất hay sao?
Một người thanh niên tuổi chừng hai mươi tùy tiện đi vào bên trong phòng, trông bộ dạng hắn ta rất ngang ngược, đằng sau còn có mấy tên đàn em.
- Sao hiện tại con người lại trở nên vô học như thế này, một chút giáo dưỡng cũng chẳng có, hát không được thì đừng cố hát, về nhà đóng cửa luyện tập thêm mấy năm đi.
Lúc này Trương Vĩ, Triệu Lỗi còn có anh họ của Miêu Tiểu Thiện là Thượng Quan Vân đang đứng nhìn về phía mấy vị khách không mời này.
Triệu Lỗi nói:
- Tôi đã nói với cậu rồi, giọng hát của cậu thật sự rất khó nghe. Đã bảo là đừng hát nữa, vậy mà cậu lại không chịu nghe tôi, giờ thì hay rồi, để cho người ta đến cửa kêu ca rồi kìa.
Trương Vĩ chân thành nói:
- Chắc chắn không phải là do tôi hát dở đâu, đây chính là do bọn họ ghen tỵ với tôi thôi.
Lúc này người thanh niên gọi là A Phi chợt nghiêng đầu nhìn Trương Vĩ:
- Chính là tiểu tử nhà ngươi đang hát? Tiểu tử, mày có biết lúc nãy mày đã dập tắt hứng thú ca hát của đám huynh đệ chúng tôi không, hiện tại mày nghĩ bọn tao nên tính toán với mày như thế nào đây?
Trương Vĩ nói:
- Nếu không tôi sẽ dạy ca hát cho mấy người để nhận lỗi, có được không?
A Phi nói:
- Mẹ mày chứ, ai muốn mày phải dạy hát cho bọn tao, đến, đến bồi thường tổn thất về tinh thần cho bọn tao, một người 200 đồng, bọn tao có 4 người, tổng cộng là 1000 đồng.
Trương Vĩ nói:
- Bốn người là 800 đồng, anh tính sao mà thành 1000 được hay vậy?
A Phi nói:
- Tao học toán không giỏi, sao ta có thể tính sai được chứ?
Tính sai mà hắn ta cũng có thể nói chuyện hùng hồn như vậy hay sao?
Người anh họ của Miêu Tiểu Thiện, Thượng Quan Vân đi đến và nói:
- Người anh em, mấy người đang định đến đây để gây sự hay sao? Tôi khuyên mấy cậu nên suy nghĩ cho chín chắn, đừng hành động nông nổi như vậy, đây là chuyện phạm pháp đó, không cẩn thận là ngồi tù cả đám. Đúng là lúc nãy cậu ta có hát hơi lớn nhưng cũng bình thường thôi, chỉ cần xin lỗi một câu là được. Hiện tại cậu ta cũng biết lỗi rồi, mọi người cứ xem như không có chuyện gì được chưa, mục đích khi đến đây của mọi người đều là để chơi, để thư giãn. Nên chúng ta cũng không nên vì chút chuyện nhỏ này mà khiến cho cuộc chơi của chúng ta bị mất vui.
Có một tên đồng bọn ở bên cạnh A Phi, đi lên phía trước dùng tay xô Thượng Quan Vân một cái, tỏ ra rất ngang ngược:
- Mày vừa nói cái gì? Mày tính là cái gì ở đây, ở chỗ này có chỗ cho mày nói chuyện hay sao, cút sang một bên.
A Phi:
- Sao vậy, bọn mày có định bồi thường tiền không đây?
Trương Vĩ nói:
- Nếu mày chịu gọi tao là cha, thì tao sẽ thưởng tiền cho mày. Cha mày rất có tiền, có rất nhiều tiền, nếu mày muốn thì cứ nhận làm con tao, tao sẽ cho mày tiền gọi là tiền tiêu vặt.
Thượng Quan Vân nghe Trương Vĩ nói như vậy, hắn ta cũng có chút xấu hổ.
Tiểu tử này có bị vấn đề gì về não không vậy, sao lại đứng so đo với một đám côn đồ làm gì chứ. Chỉ cần xin lỗi với đám này, sau đó cứ nhận sai là được.
Trong lúc nhất thời, A Phi cảm thấy bản thân hắn ta bị chọc giận, lập tức ra tay, đấm một quyền vào sống mũi của Thượng Quan Vân.
- Gọi con mẹ mày ấy, gọi cả nhà mày chứ gọi, bố đây mới là cha mày thì có.
- Tôi...
Thượng Quan Vân cảm giác sống mũi chua chua, trời đất bắt đầu quay cuồng.
Mẹ nó, chính Trương Vĩ mới là người chửi cậu, sao cậu lại đánh tôi chứ?
A Phi hô to một câu:
- Dám chửi anh em của bọn tao, anh em đâu, đánh chết bọn nó.
Ngay lập tức, ba tên đồng bọn ở xung quanh lao lên, vây quanh Thượng Quan Vân.
Thượng Quan Vân càng thêm hồ đồ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Miêu Tiểu Thiện vội vàng nói:
- Nhanh dừng tay lại, đừng đánh, đừng đánh, anh họ, anh không sao chứ.
Trương Vĩ nói:
- Thượng Quan Vân, anh sao rồi? Có cần bọn tôi giúp một tay không? Anh có pháp thuật hay dị năng gì đó thì nhanh dùng đi, để cho chúng ta được mở mang tầm mắt một chút.
Thượng Quan Vân gấp gáp kêu to:
- Tôi làm gì có pháp thuật hay dị năng gì chứ, nhanh đến giúp tôi.
Trương Vĩ nói:
- Anh cũng thật là, bắt anh ra tay đúng là làm khó cho anh rồi, anh chỉ biết gây phiền phức cho chúng tôi mà thôi. Không phải là đánh nhau thôi sao, chuyện nhỏ như con thỏ, vậy mà anh còn muốn cầu cứu bọn tôi, haiz... Quá xấu hổ. Thôi, nể mặt Miêu Tiểu Thiện là bạn học của chúng tôi, hôm nay tôi sẽ ra tay cứu anh một lần vậy.
Nói xong, hắn ta bỏ Microphone xuống, chuẩn bị ra tay giúp đỡ.
Triệu Lỗi thấy như vậy, cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải bước lên trước cùng Trương Vĩ, nếu không, chỉ mình Trương Vĩ đi lên chắc chắn sẽ chịu thua thiệt.
Đột nhiên A Phi quay đầu lại và chỉ vào Trương Vĩ cùng Triệu Lỗi.
- Mấy đứa chúng mày đừng có lộn xộn, tao nói cho chúng mày biết, chuyện này không liên quan đến bọn mày nhưng nếu đứa nào dám bước lên trước, tao sẽ giết đứa đó, tao sẽ cho chúng mày biết như thế nào gọi là ác độc.
"... "
Thì ra hắn ta cũng sợ bị đánh!
Nhưng lúc này, Dương Gian cũng đã hỏi xong những thứ cần hỏi và đang trở về. Lúc đi vào, hắn thấy đám người đứng cãi nhau, nên vội vàng hỏi:
- Mấy người các cậu đang làm gì vậy? Một đám đàn ông lại đi ôm ấp lẫn nhau, đã thế còn phát ra âm thanh gì mà kỳ quái vậy. Ban ngày ban mặt, mấy cậu nên chú ý một chút, đừng làm những chuyện mất mặt như vậy chứ.
Miêu Tiểu Thiện cũng đã sắp khóc, lúc này thấy được người tin cậy như Dương Gian, nên vội vàng tố cáo với hắn, trông chả khác gì đứa trẻ con đang mách bố mẹ của chúng vậy.
- Dương Gian, đám người kia đang ức hiếp người khác, anh họ tôi đang bị đánh.
Dương Gian đi đến và nói:
- Đang yên đang lành mấy người tự dưng đi đánh nhau làm gì, mấy người các cậu đúng là không làm cho người ta cảm thấy an tâm chút nào, lúc nào tôi cũng phải lo lắng cho mấy cậu. Tôi chỉ mới đi ra ngoài có một chút mà các cậu đã đánh nhau rồi. Sau không chờ tôi về hãy đánh nhau chứ? Đánh nhau vì chuyện gì vậy, cái gì chứ đánh nhau thì tôi rành nhất đấy.
Một tên lưu manh nổi giận đùng đùng, đi lại trước mặt và chỉ tay vào người hắn:
- Tiểu tử, mày đừng có mà nhiều chuyện.
Dương Gian nói:
- Cậu nói gì vậy? Sao tôi nghe không rõ nhỉ? Cậu thử nói lại xem.
- Con mẹ mày, lỗ tai mày bị điếc hay sao vậy, tao bảo mày là đừng có nhiều chuyện...
Nhưng tên lưu manh này chỉ nói được đến đây, sau đó là cứng họng lại, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi.
- Đại, đại ca, sao anh lại ở đây?
Hình như tên lưu manh này nhận ra được Dương Gian.
Dương Gian hỏi:
- Hả? Sao vậy, cậu biết tôi hay sao?
Trong nháy mắt, tên lưu manh này lập tức tỏ ra hết sức sợ hãi, thiếu chút nữa đã quỳ xuống, hắn ta vội vàng cầu xin:
- Đại ca, đây, đây chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi, là hiểu lầm.
Dương Gian lúc này mới nhớ ra:
- A, hình như tôi đã gặp mấy cậu rồi, đúng rồi, lần đó các cậu có mượn tôi mấy trăm đồng nhỉ? Hình như lúc đó cậu có thể rúc vào tường mà, hiện tại sao rồi, ổn cả chứ?