Khủng Bố Sống Lại

Chương 178: Bán Mình Trả Nợ




Giang Diễm nhịn không nổi phải nuốt một ngụm nước miếng, hai con mắt của cô sáng lấp la lấp lánh:

- Đúng, cậu nói đúng, cướp bóc không thể nào kiếm tiền nhanh được như cậu.

Lúc trước giá trị con người của Dương Gian chỉ là 2000 vạn, cùng lắm là một tiểu phú ông nhưng hiện tại đã là hơn 500 triệu, như vậy hắn trở thành thổ hào mất rồi.

Đây chính là một cái bắp đùi, hơn nữa là một cái bắp đùi cực to mà nó còn được làm bằng vàng nữa chứ, đời này của cô coi như phát rồi.

Giang Diễm ngang nhiên xông qua túm lấy cánh tay của hắn, sau đó dán người lên cánh tay, bày ra một bộ tư thế nũng nịu, dụ hoặc nói:

- Hiện tại cậu có nhiều tiền như vậy, cậu có thể cho tôi mượn một ít không? Cậu giúp đỡ tôi đi mà, tôi sắp sửa chết đói rồi đây.

Dương Gian nói:

- Bình thường đều chỉ vay tiền cha mẹ, vay tiền bạn bè, vay tiền ngân hàng, chứ làm gì có chuyện vay tiền của ông chủ. Hơn nữa tháng sau tôi sẽ trả lương cho chị, tôi trả theo mức lương cao nhất trên thị trường nên chị yên tâm, chị không phải chết đói đâu.

Giang Diễm đau khổ nói:

- Đừng có tuyệt tình như vậy mà, chờ đến khi thị trường chứng khoán mở cửa lại, tôi sẽ trả lại cho cậu. Hơn nữa nếu tôi không có tiền trả nợ, tôi bắt buộc phải bán phòng trọ để trả nợ, khi đó cậu sẽ không còn phòng để ở nữa đâu.

Dương Gian nói:

- Cũng may mà chị nhắc tôi đó, lúc trước tôi tính ra ngoại ô chọn một chỗ nào đó gần thành phố nhất, sau đó kiếm xem có người nào bán nhà không, tôi tính mua một căn, sau này tôi sẽ không ở đây nữa.

Giang Diễm chớp chớp mắt, sau đó dường như cô đã hạ quyết tâm, vội vàng nói:

- Đừng, đừng như vậy mà, do tôi nói sai được chưa? Nếu không thì như vậy đi, 500 vạn, không 1000 vạn đi, cậu cho tôi 1000 vạn, tôi, tôi sẽ...

Dương Gian hỏi:

- Chị sẽ làm cái gì?

- Tôi sẽ thế chấp bản thân cho cậu, sau này sẽ là người của cậu, làm việc cho cậu.

Dù da mặt khá dày nhưng nói đến đây Giang Diễm không nhịn được phải đỏ mặt, làm thuê là giả, được bao nuôi mới là thật.

Dương Gian lập tức cự tuyệt:

- Chị tưởng bở hay sao, tuổi đã cao còn không gả đươc cho ai, đang ế chổng ế chơ, chị nghĩ hay nhỉ, có phải chị đang tính tìm cho bản thân một phiếu cơm dài hạn đúng không? Theo tôi thấy, cùng lắm là 10 năm nữa tôi sẽ phải sa thải chị, dù sao đến lúc đó tuổi tác của chị cũng đã cao, không thể nào làm việc hiệu quả được nữa.

Giang Diễm nghe hắn nói như thế thiếu chút nữa phải hộc máu.

Lão nương còn trẻ đẹp như thế này, sao không ai thèm lấy cơ chứ?

Lão nương coi cậu là người đàn ông của lão nương, cậu lại xem lão nương như người hầu, mắt cậu bị mù hay sao? Mỹ nữ đứng trước mắt mà không nhìn thấy.

Nếu không phải là lão nương cọi trọng tiểu tử nhà cậu, sau khi nói câu đó thì đừng nói là 1000 vạn, dù là 5000 vạn tôi cũng phải suy nghĩ lại nhé.

Giang Diễm có cảm giác muốn sụp đổ:

- Vậy cậu định đứng nhìn tôi chết mà không làm gì hay sao, nếu tôi không có tiền trả nợ, đến lúc đó mấy tên thu nợ sẽ đến cửa để đòi, tôi không sống nổi đâu.

Mấy ngày trước bản thân cô mới đi họp lớp để khoe khoang sự giàu sang. Nếu để bọn họ biết được có người đến thẳng nhà cô để đòi nợ thì mặt mũi đâu mà sau này cô đòi gặp người khác nữa. Hơn nữa, cô cũng đã định bán bản thân cho hắn để trả nợ mà tên chết tiệt Dương Gian này lại dám coi thường cô, lại dám bảo cô đã già.

Dù tuổi tác có chút chênh lệch nhưng cái này có phải do cô đâu, toàn bộ đều do tên Dương Gian chết tiệt này chứ, tại hắn còn quá trẻ chứ bộ.

Dương Gian nói:

- Mặc kệ chị có sống nổi hay không, tôi không quan tâm đến cái đó, cái tôi quan tâm là chị vẫn phải hoàn thành công việc giúp tôi. Sau khi làm xong, chị chết cũng không muộn.

-...

Giang Diễm dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào hắn, hiện tại cô bắt đầu nghi ngờ tên Dương Gian này còn có nhân tính hay không, cô đã thảm đến mức này rồi, hắn còn không chịu ra tay giúp một chút.

Cô mở miệng nói, giọng nói của cô có chút bất lực:

- Cậu định để tôi làm cái gì?

Dương Gian nói:

- Tôi sẽ giao cho chị quản lý 400 triệu tiền mặt, trong thời gian ngắn nhất, chị phải biến toàn bộ tiền mặt này thành vàng, không phải cổ phiếu của mấy công ty vàng mà là vàng thật.

Giang Diễm kinh ngạc nói:

- Cậu định mua nhiều vàng như thế để làm gì? Có ăn được đâu?

Dương Gian nói:

- Dựa vào chỉ số IQ của chị, thú thật tôi không có ý định giải thích làm gì, chị cứ làm việc như tôi bảo đi, không tốn của chị một đồng một cắc nào đâu. Hơn nữa, nếu làm tốt thì tôi sẽ cân nhắc đến chuyện thưởng cho chị một khoản.

Hiện tại Giang Diễm đang vì thị trường chứng khoán nên nghèo trắng cả hai tay. Sau khi nghe được hai chữ tiền thưởng, cô vội vàng xông đến trước mặt hắn, nắm hai tay hắn và hỏi:

- Cậu định chuẩn bị thưởng cho tôi bao nhiêu tiền?

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, rồi mới nói:

- 500 vạn, có được không?

Nghe hắn nói như thế, nhất thời Giang Diễm hưng phấn tột độ, cô nhảy dựng lên bá lấy cổ của hắn, không ngần ngại tặng cho hắn một nụ hôn trên mặt:

- Tốt quá, tôi biết là cậu sẽ không thể nào thấy chết mà không cứu được mà, cưng quá à, yêu yêu yêu! !!

Dương Gian xoa xoa chút nước bọt trên mặt và nói:

- Nhưng có điều kiện.

Giang Diễm thề thốt bảo:

- Mặc kệ điều kiện gì, tôi đều sẽ đáp ứng hết với cậu.

- Con người của tôi rất thích nói đạo lý, không để cho chị phải làm không công đâu, nếu chị làm tốt chuyện này, tôi sẽ cho chị 500 vạn tiền thưởng. Nhưng chị không thể lợi dụng chuyện này để ăn bớt tiền bạc, hơn nữa khi mua bán phải ép giá cho thật tốt, đừng có mua bậy bạ, giá nào cũng mua. Nếu chị làm như thế, tôi sẽ cho chị biết hậu quả.

Dương Gian đưa tay sờ sờ nhẹ nhàng vào cái cổ mịn màng và tinh tế của cô, ánh mắt của hắn còn mang theo vài phần lạnh lùng và quỷ dị.

Thân thể Giang Diễm hơi run rẩy nhưng bên trong tròng mắt không thể tự chủ lộ ra vẻ sợ hãi.

Mặc dù bình thường cô ở chung với hắn rất hòa thuận, thật sự trong sâu thẳm linh hồn của cô lại rất kính sợ đối với hắn, đây là một người đàn ông khiến cho người ta vừa thương vừa sợ nhưng cũng chính vì như vậy mà con người hắn toát ra một loại mị lực đặc biệt mà ngay cả bản thân hắn cũng không hề hay biết.

Đây cũng chính là loại mị lực mà tất cả đàn ông trong thành phố hiện đại không thể nào có được, cũng là một loại mị lực khiến cho phụ nữ mê đắm nhiều nhất.

Hắn dám cứu người trong siêu thị khi ở đó có quỷ, dựa vào đầu óc và bản lĩnh để giam lệ quỷ lại, một thứ khiến cho người bình thường phải sợ mất mật khi gặp nó, dám rút súng chỉ vào tên Cảnh sát Quốc tế đến gây phiền toái cho hắn, dám giao cho cô, một kế toán nhỏ bé quản lý hơn 400 triệu.

Không có một người đàn ông nào có thể làm được những chuyện thế này, ngay cả ông chủ của siêu thị hay là tên quản lý Lý có thể sa thải cô bất cứ lúc nào nhưng trước mặt hắn cũng phải học theo cách bò của sên để đi ra ngoài.