Khủng Bố Sống Lại

Chương 177: Bán Thân Trả Nợ 1




Tên Dương Gian này đã thay đổi, hắn ta cảm thấy từ sau khi trải qua chuyện thôn Hoàng Cương, hắn đã thay đổi thành một người khác, nếu đổi lại là trước kia hắn sẽ không thể nào ra tay với hắn ta được.

Dương Gian vừa cười vừa nói, tỏ ra rất khách khí.

- Sao anh không nói gì? Nếu anh không nói gì thì tôi sẽ coi như anh đang từ chối đó, thật đáng tiếc, tôi rất có thành ý, có điều chuyện này không sao hết. Ngày hôm nay anh còn có việc phải giải quyết mà, anh cứ giải quyết cho xong đi đã, có cơ hội thì lần sau anh và tôi lại gặp mặt, dù sao vẫn còn nhiều thời gian. Có chút thời gian tôi sẽ cần hướng về tiền bối để thỉnh giáo một chút về kinh nghiệm xử lý chuyện linh dị, đến lúc đó chắc Cảnh sát Triệu sẽ vui lòng chỉ bảo chứ.

Lúc này, Triệu Khai Minh đã vịn vào xe để đứng dậy, sắc mặt lạnh lùng đến cùng cực.

- Chỉ dựa vào hành vi ngày hôm nay của cậu, Dương Gian, cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?

Dương Gian đi đến bên cạnh, hạ thấp giọng và nói:

- Hậu quả? Cảnh sát Triệu, anh đừng có ngây thơ như vậy. Lúc trước tôi có thể bỏ qua cho anh về việc anh khiêu khích tôi, không phải là vì tôi sợ anh đâu mà do tôi còn phải đi xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương, không có thời gian rảnh tính toán với anh. Nhưng hiện tại tôi xử lý xong chuyện của tôi rồi, nếu anh vẫn vẫn còn muốn tiếp tục đấu với tôi thì tôi sẽ tiếp đến cùng, nhìn xem ai là người chết trước, là anh hay là tôi.

Triệu Khai Minh nói:

- Sợ cậu chơi không nổi thôi.

Dương Gian chỉ chỉ tay lên tòa cao ốc.

- Chính tôi mới là người sợ anh không sống đến lúc đó thồi, trước mắt anh nên giải quyết chuyện của bản thân đi. Mặc dù quyền lời của cảnh sát rất lớn nhưng trách nhiệm phải gánh cũng không nhỏ đâu. Sau này còn gặp lại.

Nói xong, hắn lập tức đi đến một chiếc Mercedes đậu ở trên bãi đỗ xe, sau đó nhấn ga và rời đi cùng với Giang Diễm.

Triệu Khai Minh nhìn chiếc chân gãy nằm trên mặt đất, mặc dù hắn ta rất tức nhưng không mất lý trí.

- Cảnh sát mắt quỷ Dương Gian? Hắn có thể khống chế con quỷ thứ hai? Chết tiệt, tính toán có sai lầm.

Sau khi trở lại nhà trọ, Dương Gian vội vàng tắm rửa, thay quần áo. Cuối cùng hắn cũng thoát được mùi hôi đã đeo bám sau mấy ngày liền không tắm. Đứng ngây ngốc ở thôn Hoàng Cương mấy ngày, Dương Gian bắt đầu cảm thấy trên cơ thể mình đầu xuất hiện nhiều điểm giống với người chết, loại thay đổi này không chỉ nằm ở trên thân thể mà còn cả trên tâm lý. Hiện tại mấy thứ như thi thể, chết chóc, máu me... hắn đã không còn có cảm giác sợ hãi nữa, dường như hắn đã có thể thích ứng được mọi thứ. Ngoại trừ cái đó ra, sự thay đổi về tâm lý của hắn mới đáng sợ. Hiện tại Dương Gian giống như đã bị lệ quỷ ở trong cơ thể của hắn đồng hóa.

Chờ khi hắn đi ra khỏi phòng tắm liền thấy Giang Diễm ngồi trước máy vi tính, bộ dạng của cô hiện tại đang rất chán nản, giống như cha chết hay mẹ chết vậy:

- Hiện tại tôi rất lo lắng, dường như tôi sắp phá sản rồi.

Dương Gian hỏi:

- Sao vậy?

Giang Diễm nói:

- Cậu còn nhớ đến việc lần trước cậu bảo tôi đầu cơ tích trữ vàng không?

Dương Gian nói:

- May mà chị nhắc đến chuyện này, nếu không tôi quên mất, lần này tôi làm một vụ cũng được kha khá, muốn giao cho chị quản lý giúp tôi, đồng thời làm như lần trước, tiếp tục đầu cơ tích trữ vàng.

Giang Diễm vội vàng ngăn cản:

- Tốt nhất cậu đừng giao cho tôi nữa. Hiện tại đã không thể nào đầu cơ tích trữ vàng nữa rồi, trong nước ngoài nước gì đều đã ban bố lệnh quản chế giao dịch vàng. Bây giờ chỉ có thể mua không thể nào bán được nữa, lúc trước tôi theo cách của cậu, đã nện vào đó hơn 300 vạn, bây giờ không thể nào rút ra được.

Dương Gian hỏi:

- Chị lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

Giang Diễm có chút xấu hổ nói:

- Tôi đi mượn.

Dương Gian nói:

- Nghe chị nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.

- Cậu yên tâm cái gì?

Dương Gian trầm ngâm:

- Có vết xe đổ của chị, tôi sẽ không đầu tư vào vàng nữa, xem ra các quốc gia đã bắt đầu chỉnh đốn lại thị trường chứng khoán. Cục diện càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại nên dùng tiền trong tay để đổi thành hiện vật, nếu không sau này tiền bạc sẽ bị giảm giá trị nghiêm trọng, có khi 10 vạn đồng mua một cái bánh bao cũng nên.

Cách thức đầu tư cổ phiếu để kiếm tiền đã không còn có tác dụng nữa. Ngay cả loại người không hiểu biết như hắn mà có thể nghĩ đến điều này thì đám người trong bộ tài chính sao không nghĩ đến nó được chứ. Hiện tại quốc gia đã nhúng tay vào, không thể nào đầu cơ tích trữ vàng được nữa, có làm cũng chỉ giống như ném tiền vào trong nước mà thôi. Dù hắn hiểu không rõ về tài chính lắm nhưng lúc trước từng nghe Giang Diễm giải thích qua một số vấn đề, cũng coi là có biết chút chút.

- A, nghe cậu nói như vậy tôi cảm giác không thể nào sống nổi nữa, chắc phải cạp đất mà ăn quá, tiền lãi làm sao mà trả đây, chắc tôi phải bán phòng trọ đi để trả nợ mất.

Hiện tại Giang Diễm có cảm giác khóc không ra nước mắt, sau đó cô nàng nằm xuống giường, ôm gối lăn qua lăn lại.

Còn Dương Gian, hắn thấy bản thân như đang cười trên nỗi đau của người khác.

- Không biết vì sao, khi trông thấy bộ dạng của chị như lúc này thì tôi lại rất sảng khoái.

Giang Diễm bất chợt ngồi dậy, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào hắn:

- Có phải trước đây cậu đã sớm biết được tin tức rồi không, nếu không, sao lần trước cậu lại rút hết toàn bộ tiền.

Dương Gian nói:

- Chuyện này khó có thể giải thích với chị được, có đôi khi chỉ cần chị bước ra một bước cũng bị ngã chết, khi đó chị chỉ biết cam chịu số phận mà thôi, là do số chị đen đủi, đời này coi như bỏ.

Giang Diễm dùng hai tay ôm đầu, hiện tại cô không biết bản thân nên làm cái gì nữa.

- Không được, không thể như thế được, tôi đã phải làm việc vất vả để kiếm tiền, hiện tại lại vác thêm một cục nợ, như vậy sau này làm sao mà sống đây.

Bất chợt, cô nghĩ đến điều gì đó, vội vàng ngẩng đầu lên hỏi Dương Gian:

- Đúng rồi, lần này cậu ra ngoài đã kiếm lời được bao nhiêu tiền?

Dương Gian nói:

- Chỉ hơn một vạn thôi.

Giang Diễm nói:

- Tôi không tin, cậu lợi hại như vậy, lúc trước trong siêu thị có một buổi đã kiếm cả ngàn vạn. Lần này cậu vất vả đi hơn một tuần, sao có thể chỉ kiếm được hơn một vạn đồng, khẳng định cậu đang lừa tôi. Nói thật đi, nói cho tôi nghe một chút, tôi vốn là kế toán của cậu mà, cậu không cho tôi biết số tiền của cậu thì sao tôi quản lý tài sản cho cậu được.

Dương Gian nghĩ nghĩ một lát, sau đó nói:

- Thì chỉ kiếm được nhiều hơn một vạn một chút.

- Nhiều hơn bao nhiêu?

Dương Gian nói:

- Không nhiều lắm, 550 triệu.

Giang Diễm kinh hãi, cô nhảy dựng lên từ trên giường, hai mắt cô trợn ngược lên, há hốc mồm, trông bộ dạng cô lúc này chả khác gì lúc gặp phải lệ quỷ:

- Năm, năm, năm trăm triệu? Mấy ngày hôm nay cậu đi làm cái gì vậy, không phải là đi cướp ngân hàng đó chứ.

Dương Gian nói:

- Cướp ngân hàng sao mà được nhiều như thế, hơn nữa chắc phải cướp mấy cái ngân hàng thì may ra mới đủ 500 triệu. Với cả làm như vậy là phạm pháp đó, không cẩn thận ngồi tù như chơi. Tương lai tôi còn muốn trở thành một người quản lý của thành phố Đại Xương, sao có thể làm ra những hành vi phạm pháp như vậy được chứ.