Dương Gian nói:
- Người ta thường nói, người có thẩm quyền, có trách nhiệm (DG: Là một câu ngạn ngữ, nhưng dịch giả không thể nào kiếm ra được, bạn nào hiểu thì bình loạn phía dưới nha, ý nôm na là chỉ có người được phân công làm việc đó mới có quyền nhúng tay vào thôi, người khác không được, giống như người có thẩm quyền vậy ^. ^). Hiện tại Triệu Khai Minh mới là cảnh sát của thành phố Đại Xương, nên tôi không thể tùy tiện tham giự vào chuyện này được, nếu chuyện này trở nên tồi tệ thì ai sẽ là người chịu trách nhiệm của vụ này, hơn nữa lúc đó tôi còn là người nhúng tay vào việc của người khác nữa. Có một số chuyện là không thể làm thay người khác được, thôi nghĩ Lưu đội trưởng ngài chắc cũng hiểu đúng không.
Lưu đội trưởng gật gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.
Anh ta cũng đã từng tham gia nhiều vụ án, đương nhiên biết được mỗi một vụ án chỉ có một người phụ trách mà thôi, người khác không thể nào nhúng tay vào vụ án đó được nhưng mấy lời này của Dương Gian cũng chỉ là khách sáo mà thôi, hắn không thể nào vô duyên vô cớ đi nhúng tay vào một chuyện linh dị được, bởi vì đây là một chuyện phi thường nguy hiểm. Mặc dù việc cứu hộ là một việc làm cao thượng, đáng để người khác xưng tụng nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ làm.
Lưu đội trưởng thấy Dương Gian không có ý định tham gia vào chuyện linh dị này nên lập tức rời đi, anh ta vội vàng chỉ huy những công tác cứu viện, vô cùng bận rộn, cơ điều những hành động vất vả này chỉ đưa đến tác dụng rất nhỏ.
Lúc này lại có một nhân viên nam không thể chịu được nỗi hoảng sợ phải nhảy lầu từ tầng 15 xuống, một bên vừa khóc vừa hô hào tôi không muốn chết, cứu tôi với....
Tâm tình tuyệt vọng của người này ai ai cũng có thể cảm nhận được.
- Rầm!
Sau khi rơi xuống đất thì người này lập tức biến thanh một cỗ thi thể, máu tươi văng ra, máu thịt nát be bét, khiến người ta không dám nhìn vào. Có một vài người không dám nhảy xuống nhưng lập tức bị thứ gì đó kéo thẳng vào bên trong căn phòng tối tăm. Sau đó tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, cuối cùng là biến mất tiêu, không nghe thấy gì nữa.
Đã có người bắt đầu đoán được, đó chính là tiếng kêu thảm thiết của người kia trước khi chết, cũng bắt đầu có người hiểu ra sự bất bình thường của chuyện này rồi. Nếu là hỏa hoạn thì vì sao lại không có lửa, cũng chẳng có khói, có người khác hành hung ở bên trong thì sao lại không có tiếng động gì hết.
Trên đó đã xảy ra chuyện gì?
Nó có thể khiến cho con người ta phải hoảng sợ đến mức phải nhảy lầu. Ngay cả tầng 15 cũng dám nhảy xuống, điều này có phải là sự khủng bố ở trong kia đã quá cảm giác sợ hãi khi nhảy từ tầng 15 xuống đất hay sao?
Rất nhanh.
Những tiêng kêu thảm thiết ở bên trên càng ngày càng ít.
Sắc mặt Dương Gian hơi đổi.
- Cũng không khác lắm, chắc là chết hết rồi.
Nhưng lúc này hắn lại thấy có một bóng người đi ra từ bên trong văn phòng, sau đó đi đến và đứng trước cửa sổ thủy tinh. Thế nhưng do đứng phía dưới nhìn lên nên hắn chỉ có thể thấy được nửa cái đầu, căn bản không thể đoán ra được đây là cái gì.
Người này khá là quỷ dị, bởi vì người này khác hẳn so với những người còn lại, người này quá bình tĩnh, cũng đứng ở trước cửa số nhưng lại khác với mấy người lúc trước, không có sự đau khổ hay ho hét gì hết.
Mặt của người này lại chết lặng, da thịt là màu xanh đen, giống như một cỗ thi thể đã chết vài ngày vậy. Nhìn kiểu gì cũng chẳng giống một người bình thường, không nhìn ra một chút sự sống nào từ người này, trông âm u, đầy tử khí, khiến cho người ta phải cảm thấy lạnh gáy mỗi khi nhìn người này.
- Đây chính là con quỷ bên trên hay sao?
Lúc này Dương Gian cảm giác được, mắt quỷ có một loại xao động muốn tự mở ra, nhưng bị hắn kìm hãm lại. Người này chỉ đứng ở trước cửa số một lát, sau đó quay người rời đi, biến mất khỏi cửa sổ tầng 15. Thế nhưng ngay khi người này quay người, Dương Gian đã vô tình thấy được ánh mắt của nó, đen như mực, không có tròng mắt, hai con mắt tối thui, giống như trong hai con mắt không có gì hết, rất quỷ dị cùng tà ác. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua nhưng Dương Gian lại giật mình nhận ra.
- Là nó!
Hắn đã nhận ra được con quỷ này, nó chính là con quỷ ở trong người của Chu Chính, quỷ anh.
Đúng, là nó, không sai được.
Con mắt đen nhánh giống như trống rỗng vô hồn, làn da màu xanh đen, tuyệt đối là quỷ anh.
Dương Gian đã gặp nó hai lần rồi, không thể nào nhầm được. Lần thứ nhất chính là lúc nó vừa sống lại, nó xé rách bụng của Chu Chính để leo ra ngoài, khi đó nó còn là bộ dạng của một đứa bé sơ sinh. Lần thứ hai là lúc ở nhà của Vương San San, lúc đó quỷ anh đã lớn thành một đứa trẻ, đã có thể tự đứng lên và bước đi nhưng hiện tại nó đã là một thiếu niên.
Còn thứ màu xanh đen đang bao trùm cả tầng 15 chính là quỷ vực mà nó thai nghén ra, lúc trước gặp được quỷ anh ở trong nhà của Vương San San, nó chỉ mới manh nha một chút mà thôi, còn kém xa so với việc thi triển ra quỷ vực nhưng hiện tại, nó đã cách quỷ vực rất gần rồi.
"Nếu để cho nó tiếp tục trưởng thành, thành phố Đại Xương đã không còn là nơi có thể ở lại được nữa."
Mặc dù Dương Gian không có tham gia vào chuyện này, những sau khi xác nhận được tốc độ và tiến độ trưởng thành của nó lại khiến cho hắn cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo đến thấu xương, con quỷ này càng ngày càng kinh khủng.
Hắn chuẩn bị xoay lại nói với Giang Diễm ở phía sau lưng, nếu đã biết được thân phận của con quỷ gây ra chuyện linh dị này, không cần thiết phải ở lại đây nữa nhưng đúng thời điểm này.
"Ầm ầm!"
Một chiếc xe quân dụng có lớp bọc thép bảo vệ ở bên ngoài chạy thẳng đến đây như một con dã thú, nó chạy vọt ra khỏi ngã tư, sau đó lao ầm ầm đến trước mặt Dương Gian, tốc độ của nó không hể giảm chút nào.
Dương Gian dừng lại, một con mắt quỷ trực tiếp mở ra, con quỷ không đầu bắt đầu xuất hiện, nó sắp sửa chuẩn bị đứng lên.
"Hướng về mình hay sao?"
Hắn cảm giác được mục tiêu của chiếc xe này chính là hắn.