Khủng Bố Sống Lại

Chương 174: Lại Gặp Quỷ 2




Dương Gian hơi hí mắt, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm:

"Lần này chuyện linh dị đã xảy ra một cách quang minh chính đại rồi, trước kia có xảy ra nhiều ở trong thành phố Đại Xương không? Đó là những chuyện mà mình gặp được, còn những chuyện xảy ra mà mình không gặp được thì sao... Mình cảm giác được số lượng chuyện linh dị đang càng ngày càng tăng. Khoảng cách đến lúc mà Vương Tiểu Minh bảo là không thể nào khống chế chắc cũng không còn xa nữa. Trật tự sắp sửa bị phá vỡ, lúc đó nỗi lo sợ về lệ quỷ sẽ luôn luôn treo trên đầu của tất cả mọi người. Nhìn đám người qua đường mà xem, bọn họ làm gì có chút nào gọi là hoảng sợ cùng cảnh giác đâu. Chỉ cho rằng chuyện này chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi, đang đứng xem náo nhiệt. Có ai có thể nghĩ ra được thứ mà bọn họ đang xem chính là một chuyện linh dị khủng bố mà sau này sẽ xuất hiện nhiều hơn cả cơm bữa.

Dương Gian lại cắn thêm một miếng Caramen:

"Nhất định phải chuẩn bị cho thật kĩ, trong khoảng thời gian ngắn nhất, phải chuẩn bị đầy đủ, hoàn tất mọi thứ, sau đó... Chuẩn bị chiến đấu để sống sót mà thôi."

Hắn có cảm giác mưa gió sắp nổi lên, ngày tận thế sắp đến gần. Mặc dù hiện tại đám người ở bên trong thành phố này còn chưa có nửa điểm ý thức về chuyện linh dị nhưng hắn lại là ngự quỷ nhân, là người có liên quan đến mấy chuyện linh dị, hắn có thể biết được "Trời sắp mưa to". Cơn mưa này rất đặc biệt, nó có thể rửa trôi đi nhân loại...

Dấu hiệu nhận biết của cơn mưa này không phải là những hạt mưa rơi xuống trước, lác đác đập vào là cây, cũng không phải là tiếng sấm sét. Mà là chuồn chuồn bay thấp...

- A!

Lúc này lại có một tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trên tầng 15, một người thanh niên đã không thể nào chịu đựng được sự sợ hãi, từ cửa sổ tầng 15 nhảy thẳng xuống đất. Thân thể cậu ta lộn mấy vòng giữa không trung, sau đó rơi một tiếng bịch xuống đất. Ở độ cao như thế, người rơi xuống dưới chắc chắn sẽ trở thành một cỗ thi thể, hơn nữa chắc chắn sẽ bị biến dạng, xương sọ đều bị nát, vang ra tung tóe trông vô cùng thê thảm.

Những người đi đường đứng xem nào nhiệt lúc này đã phải hoảng sợ khóc thét lên, bắt đầu nhao nhao bỏ chạy ra xung quanh.

Dương Gian vẫn đứng ở ven đường ăn Caramen, một màn như vậy không khiến cho hắn nhíu mày một cái.

Giang Diễm không dám nhìn nữa, cô vội vàng núp sau lưng của hắn.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Nhảy lầu chỉ khiến bản thân chết nhanh hơn thôi, cơ hội duy nhất chính là nhân lúc quỷ bận giết những người khác thì cố gắng lấy hết dũng khí bỏ chạy từ cửa chính. Nếu cả một đám cùng bỏ chạy, chắc chắn sẽ có một hai người may mắn sống sót.

Nghe hắn nói thì rất dễ dàng nhưng để làm được điều đó thì đâu có dễ. Chỉ có một hai người có can đảm để bỏ chảy thì đều vô dụng, phải cả một đám bỏ chạy mới được.

Nhưng những người này, sau khi chứng kiến được sự khủng bố của lệ quỷ làm gì còn dũng khí để bỏ chạy, cùng lắm là nhảy lầu mà thôi, còn lại đều nằm chờ chết.

Cũng đúng lúc này, có mấy chiếc xe cảnh sát lao đến, không hề tuân thủ quy tắc giao thông, vượt đèn đỏ, chạy ngược chiều, chạy thẳng đến đây.

Dương Gian cũng cảm thấy đám cảnh sát này có tác dụng gì.

- Tốc độ xuất hiện nhanh đó, đáng tiếc đây là chuyện linh dị... Nếu là chuyện bình thường thì đám người này còn có chút tác dụng nhưng hiện tại cũng chỉ đến cho có mà thôi.

Cho dù là ngự quỷ nhân tham gia vào chuyện này cũng không dám chắc có thể cứu người chứ chưa nói đến bọn họ, những cảnh sát bình thường, ngay cả ngự quỷ nhân nếu sơ suất khi đụng phải lệ quỷ thì cũng sẽ mất mạng mà thôi.

Bởi vì chuyện này xảy ra ở trung tâm thành phố, gây ảnh hưởng rất lớn nên còn chưa đến 10 phút thì đã có xe cảnh sát chạy đến chỗ này.

Người phụ trách vụ án lần này vẫn là Lưu Kiến Minh, Lưu đội trưởng. Gần đây anh ta cũng khá là đau đầu, mặc dù hiện tại anh ta cũng chỉ vừa mới ngoài 30 chút xíu mà thôi, là lúc tinh lực dồi dào nhưng bộ mặt của anh ta trưng ra khi xuống xe, mặc dù có chút nghiêm túc cùng căng thẳng cũng không thể nào che giấu được sự mệt mỏi trên khuôn mặt.

- Lập tức sơ tán người dân ở xung quanh, thiết lập dây cảnh báo, cách ly hết toàn bộ những người không liên quan ra ngoài.

- Yes, Sir.

Lưu đội trưởng làm việc rất nhanh chóng quyết đoán và quyết đoán, anh ta lập tức hạ lệnh:

- Ngoài ra, bắt đầu quản chế hết những con đường giao thông liên quan đến chỗ nãy, yêu cầu bên bộ phận cảnh sát giao thông điều quân, thiết lập chốt chặn yêu cầu người tham gia giao thông di chuyển qua các con đường khác, đừng để người dân đi qua đây.

- Vâng, tôi đã báo cáo rồi.

- Yêu cầu đội cứu hộ và cứu hỏa đến ngay lập tức.

Mặc kệ chuyện trước mắt là chuyện bình thường hay là chuyện linh dị, anh ta cũng phải làm mọi chuyện theo đúng trình tự của nó nên cảnh giới, nên phong tỏa, nên sơ tán người dân, tránh cho đến khi xảy ra chuyện lại phải luống cuống tay chân, khiến cho tổn thất tăng cao.

Một người cảnh sát đi đến và nói:

- Đội trưởng, tôi phát hiện có Dương Gian ở trong đám người, hình như cậu ta cũng đã chứng kiến chuyện này rồi, có muốn hỏi ý kiến cậu ta một chút không?

Dương Gian?

Lưu đội trưởng hơi kinh hãi, không phải là do ngẫu nhiên gặp phải Dương Gian nên mới giật mình mà chính sự xuất hiện của Dương Gian khiến cho Lưu đội trưởng ý thức được, chuyện này chắc chắn có quan hệ với Cảnh sát Quốc tế.

Nói cách khác, chuyện này 99% là chuyện linh dị rồi.

Một khi đụng phải chuyện linh dị, bọn họ không thể nào tham dự vào, cũng không có khả năng để tham giự vòa, chỉ có thể báo cáo lên trên.

Cuối cùng, Lưu đội trưởng vẫn quyết định nên đi qua chào hỏi Dương Gian, anh ta lập tức đi qua, đứng ở ngay lề đường, làm động tác chào theo kiểu quân đội, sau đó nói:

- Dương Gian, khỏe không, chúng ta lại gặp mặt.

Dương Gian mở miệng nói:

- Lưu đội trưởng à, xem ra ngài lại phải bận bịu nữa rồi, mặc dù số lượng người chết của sự kiện này không lớn lắm nhưng dù sao vị trí nó lại nằm ở một khu phố sầm uất như thế này, cho nên nó nghiêm trọng hơn chuyện ở siêu thị đó.

Lưu đội trưởng hỏi:

- Chết bao nhiêu người, cậu có biết không?

Dương Gian nói:

- Không biết rõ ràng lắm, nhưng không ít hơn mười mấy người đâu. Thông báo cho tên cảnh sát mới kia đi, tên là cái gì Triệu Khai Minh, để hắn ta đi giải quyết chuyện này, đây không phải là chuyện mà mấy anh có thể xử lý được đâu.

Lưu đội trưởng cười khổ nói:

- Lại là chuyện linh dị à? Nhưng người cảnh sát mới này không dễ tiếp xúc cho lắm, hơn nữa có thông báo thì người ta cũng phải mất một lúc nữa mới được. Nếu có thể thì tôi hi vọng cậu có thể ra tay giúp đỡ một chút? Không cần xử lý chuyện linh dị, chỉ cần cứu được một vài người là được.