Khủng Bố Sống Lại

Chương 17: Thoát Hiểm




Vì thế, khi nhìn thấy Dương Gian đau khổ nằm lăn lộn trên mặt đất, Vương San San vội vàng quan tâm đến hắn, đồng thời đưa tay ra muốn đỡ hắn đứng dậy.

Bất chợt Dương Gian dừng giãy dụa, hắndùng tay nắm lấy tay của Vương San San, khiến người ta sợ hãi chính là khớp xương cánh tay của hắn có thể bẻ ngược lại, chuyện này là chuyện mà không một người bình thường nào có thể làm được.

Năm con mắt ở trên cánh tay hắn, đồng loạt đều nhìn về phía nàng.

- A! !!

Vương San San sợ quá phải thét lên một tiếng đồng thời ngồi bệt xuống đất.

Nhưng mấy con mắt trên cánh tay cũng khép lại rất nhanh.

Phía sau truyền đến tiếng của Dương Gian:

- Tôi không có bị gì hết, quả nhiên làm người tốt không có dễ chút nào, vì cứu cậu mà tý nữa tôi cũng ngỏm luôn rồi, cuối cũng vẫn không học được sự độc ác của Phương Kính.

Đau đớn cũng bớt đi một chút, cả người hắn run rẩy đứng tựa lưng vào tường, sắc mặt có chút tái đi vì đau đớn.

- Bị nó cắn có một miếng mà cảm thấy như thể toàn bộ cơ thể đều bị nó ăn luôn ấy, nó chính là con quỷ anh chui ra từ trong bụng của Chu Chính, lực lượng con quỷ này thật đáng sợ,..... Hơn nữa nó cứ như đang lớn lên vậy.

Dương Gian nhìn cánh tay của hắn một chút, hắn cảm giác được ở bên dưới lớp da tay có một số chỗ đang nhúc nhích, cứ như chớp mắt một cái chúng sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào.

Hắn cảm giác được sự tồn tại của mấy con mắt ngày càng rõ ràng.

Đúng là nó đang khôi phục.

- Thật xin lỗi, là tôi đã làm liên luỵ đến cậu.

Vương San San thấp giọng nói.

- Không liên quan, đó là lựa chọn của chính tôi mà thôi, tôi không muốn trở thành người giống Phương Kính, một người chỉ vì mạng sống của mình mà dùng mọi thủ đoạn. Hơn nữa tôi đã chết từ lúc bị bọn họ đẩy vào Quỷ Vực rồi, hiện tại ta cũng chỉ là dùng lực lượng của quỷ để kéo dài mạng sống của chính mình. Kéo dài thêm được một phút là sống thêm được một phút, cho dù không có cứu ngươi, cũng sống không được bao lâu!

Dương Gian nói.

Đã trải qua tất cả những chuyện vừa rồi, hắn cũng đã hiểu được tình trạng của chính mình hiện giờ.

Nhịn đau đớn, hắn lại nói tiếp:

- Đi thôi, đừng có đứng sừng sững ở đó nữa, nếu nó quay lại thì chúng ta sẽ xong đời ở chỗ này đó.

Vương San San khóc nức nở:

- Hiện tại ta…ta không có chút sức lực nào nữa. Ta đi không nổi.

- Đúng là giống như trên phim, phụ nữ lúc nào cũng là kẻ cản trở, giúp đỡ thủ phạm giết người ở những thời khắc nguy hiểm.

Dương Gian có chút trách móc nhưng sau đó hắn lại thấy phía sau gáy của Vương San San có hai cai bớt hình dấu tay màu đen.

Là do con quỷ anh vừa nãy làm, hiện tại nó đã dính vào da giống như là hình xăm rồi, hơn nữa nó còn không ngừng lan ra xung quanh, giống như là bệnh truyền nhiễm.

Mặc dù trong lòng có chút rùng mình nhưng Dương Gian cũng không nhắc nhở Vương San San.

Bởi vì hiện tại hắn chỉ tạm thời đuổi đi quỷ anh đi, không một ai biết nó còn quay lại hay không.

Nếu nó quay lại, Dương Gian cảm thấy chính mình cũng sẽ nối gót theo Chu Chính, bị lệ quỷ ăn sạch rồi giết chết.

- Ta dìu ngươi, có thể đi được không.

Đỡ Vương San San đứng dậy, hắn cảm thấy cả người cô nàng vẫn còn đang run run.

Đó cũng chỉ là triệu chứng của việc sợ hãi quá mức.

Ngoài miệng có thể nói rằng mình không sao nhưng phản ứng của cơ thể thì thành thật vô cùng

- Có.. có thể đi được.

Vương San San nói.

Theo bản năng cô dựa người vào Dương Gian, thân thể mềm mại của thiếu nữ cọ cọ trong ngực hắn, không một chút ái ngại, ngược lại thêm vài phần thân mật.

Này không phải cô cố ý dụ hoặc Dương Gian, mà là một loại bản năng của phụ nữ.

Khi gặp nguy hiểm, người phụ nữ đều có xu hướng tìm kiếm một người đàn ông mạnh mẽ để bảo hộ mình.

Mà hiện tại Dương Gian lại phù hợp với điều kiện này.

Bên ngoài trường học là sân thể dục.

Sân thể dục rất rộng, đèn xung quanh đều tắt hết, không gian bị bóng tối bao phủ, thế nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với trường học.

Bởi vì bóng tối kia giống như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ, còn ở đây thì khác, dù vẫn còn tối tăm nhưng mà có thể nhìn thấy một số thứ ở xung quanh.

Sau khi chạy đến đây, tất cả mọi người mới bình tĩnh một chút.

Cả người đều tê liệt, ai ai cũng nằm la liệt dưới đất thở phì phò, hầu như không ai còn đứng được.

Nguyên do không phải thể lực của bọn họ yếu mà vì bị nhốt ở bên trong quá lâu khiến tâm lý của họ sinh ra cảm giác sợ hãi, dưới trạng thái tâm lý này phải chạy trốn sẽ rất tốn sức.

- Trời đất, làm tôi sợ muốn chết, chuyện vừa rồi thật là kinh khủng, hơn nữa lúc nãy tôi đứng gần nó quá, gần như nó ở trước mặt tôi luôn. Nó ôm lấy cổ của Vương San San còn quay lại nhìn chằm chằm vào tôi,.... Cũng không biết đứa bé kia là sao có thể chạy tới đó.

Một học sinh nam vẫn còn nói trong sự sợ hãi.

- Chắc chắn là quỷ, đứa bé kia chắc chắn là quỷ, khắp nơi ở đây đều có quỷ, chỗ nào cũng có, chúng ta chắc chắn sẽ chết, chết chắc rồi..

Một bạn nữ với sắc mặt tái mét, giờ phút này vẫn chưa ổn định được tinh thần đang nói loạn xạ.

- Chậm đã, Vương San San bị con quỷ kia bắt được thì không nói nhưng vì cái gì hiện tại cũng không thấy Dương Gian đâu cả.

Đột nhiên, Miêu Tiểu Thiện mở miệng hỏi.

Trước đây cô ngồi cùng bàn với Dương Gian, hơn nữa bắt đầu từ cấp hai đã ngồi cùng bàn với cậu ấy, thế nên vẫn thường hay chú ý đến Dương Gian.

Trương Vĩ nhìn lại xung quanh cũng không thấy bóng dáng của Dương Gian đâu hết.

Hắn không nhịn nổi lau khoé mắt:

- Tôi thật tự hào về Dương Gian, cái chết của cậu thật vĩ đại, vì cứu chúng tôi mà anh dũng hi sinh, cậu ấy là đứa con của mọi nhà. Tôi sẽ không bao giờ quên Dương Gian, sau này đến ngày lễ tết hay ngày giỗ của cậu ấy, tôi sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho, đóng góp thật nhiều tiền làm tang lễ thật lớn, thật hoành tráng, dù sao khi còn sống cậu ấy cũng là bạn thân của ta.

- Miêu Tiểu Thiện, cậu cũng đừng đau khổ, người chết không thể sống lại, các cậu nghỉ ngơi chỗ này một chút, tôi quay lại nhìn xem Dương Gian đã chết thật hay chưa. Nếu như cậu ta chết rồi, chúng tôi lại nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây.

Sau khi nói xong, Trương Vĩ cắn chặt hàm răng của mình, quyết tâm quay trở lại nhìn xem chuyện gì đã xảy ra.

- Trương Vĩ, dựa vào câu nói này của cậu, tôi có thể biết được tình bạn của chúng tôi bền chặt giống như cao su vậy. Lần sau nếu có gặp được quỷ, tôi chắc chắn sẽ bỏ mặc cậu, cho cậu tự sinh tự diệt thì hay hơn.

Đột nhiên, phía sau vang lên tiếng nói của Dương Gian.

Hắn đang đỡ Vương San San đi về phía này.

- Dương Gian, cậu không có xảy ra chuyện, thật sự tốt quá.

Miêu Tiểu Thiện có chút vui vẻ.

Những người khác đều thấy Vương San San và Dương Gian chưa có chết, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây là tin tốt duy nhất trong ngày.