Triệu Kiến Quốc cười cười:
- Đúng là anh hùng xuất thiếu niên, Dương Gian, đây chính là lần gặp mặt đầu tiên giữa chúng ta, Lưu Tiểu Vũ đã báo cáo rất nhiều chuyện về cậu cho tôi. Lần nay may mà có cú điện thoại của cậu khiến cho tôi có lý do để nghỉ làm một vài bữa mà vẫn có lương.
Cú điện thoại là Triệu Kiến Quốc nói ở đây chính là việc Dương Gian gọi điện uy hiếp cả cục Cảnh sát Quốc tế.
Dương Gian bắt tay cùng ông ta một cái, sau đó nói:
- Triệu đội trưởng có thể đến đây được thì đúng là không còn gì tốt hơn nữa rồi, nếu không chuyện này sẽ còn tiếp diễn.
Người gọi là Lý tướng quân, Lý Quân vẫn đứng ở bên cạnh không hề nói một câu nhưng ánh mắt người này vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Gian. Chắc đây chính là ngự quỷ nhân cấp cao đi, nhiệm vụ là bảo đảm an toàn cho chuyến đi lần này.
Bấy giờ, Vương Tiểu Minh tỏ ra nghiêm túc nói:
- Hiện tại cũng không còn sớm nữa rồi, tôi chỉ nói qua một vài câu sau đó đi thẳng vào vấn đề ngay. Về việc để mấy cậu đi xử lý chuyện linh dị lần này, đúng ra chúng tôi phải cho các cậu một phần hồ sơ, đó là quy định, cũng vì để đề cao tỷ lệ sống sót của các cậu, cũng như giúp đỡ các cậu xử lý chuyện linh dị nhanh chóng hơn. Mà lần này, việc hồ sơ bị lược bỏ của các cậu cũng là do Ngô Việt sai lầm, có điều mục đích đều vì hắn ta lo lắng tình báo bị tiết lộ ra ngoài, dẫn đến một vài phiền phức không cần thiết, tôi phải xin lỗi mấy cậu về chuyện này.
Dương Gian nghe vậy, híp mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Việt đang đứng ở một bên.
- Hồ sơ của công ty, bọn chúng có thể khômh cần cho, có thể giấu diếm nhưng hồ sơ bên phía cục Cảnh sát Quốc tế mà hắn ta cũng có khả năng giấu diếm hay sao?
Vương Tiểu Minh nói:
- Đúng là Ngô Việt không có quyền hạn đó nhưng mà tôi có, hồ sơ bên phía cục Cảnh sát Quốc tế là do tôi sai người xóa bỏ.
Sắc mặt Dương Gian trở nên lạnh lùng:
- Vì sao anh làm như thế?
Vương Tiểu Minh chân thành nói:
- Vì quốc gia, vì dân tộc, vì hành động vất vã một lần, nhàn hạ suốt đời, có thể nhẹ nhàng giải quyết toàn bộ chuyện linh dị phát sinh ở trong nước. Cậu có biết mỗi ngày có bao nhiêu người chết trong phạm vi cả nước vì chuyện linh dị không? Mỗi ngày có bao nhiêu hồ sơ về chuyện linh dị mới hay không? Dựa vào toàn bộ số liệu cho thấy, trong phạm vi cả nước, chuyện linh dị xảy ra ngày càng nhiều, cũng không lâu nữa đâu chúng ta sẽ không còn dấu diếm hay áp chế được chuyện này nữa. Tai nạn đang có nguy cơ bạo phát, nếu không nhanh chóng tìm được cách để thay đổi cục diện hiện tại... Hậu quả sẽ thật khó mà tưởng tượng được. Dưới sự hủy diệt của cả một dân tộc, sự tồn vong của một quốc gia, chỉ hi sinh mấy người thì có là gì chứ, chỉ cần hi sinh mấy người mà có thể thay đổi được cục diện này thì có hi sinh thêm mấy người nữa cũng đáng giá. Có lẽ chuyện linh dị lần này sẽ chết không ít ngự quỷ nhân nhưng trong mắt của tôi, nếu cái chết của bọn họ có thể đổi được việc tin tức này còn có thể giữ được bí mật, đồng thời thu lại được cỗ quan tài này về... Chuyện này là đáng để đổi.
Nói xong anh ta nhìn về chiếc quan tài nằm ở bên trên cỗ xe thể thao cách đó không xa, chỉ cần quỷ quan tài đi ra khỏi thôn Hoàng Cương là được.
Sắc mặt Dương Gian trở nên dữ tợn:
- Anh nói còn hay hơn cả hát, người chết không phải anh, sao anh không xông vào rồi chạy ra nói mấy câu này, nghe mấy câu vừa rồi của anh, hiện tại tôi lập tức nảy ra ý định muốn giết anh rồi đó.
Nói xong, trên trán hắn mọc ra một con mắt quỷ màu đỏ, ánh sang màu đỏ nhàn nhạt, bắt đầu có xu hướng khuếch tán ra bốn phía.
Lý tướng quân ở một bên, không giận mà uy cảnh giác nhìn hắn:
- Giáo sư Vương là nhân vật cấp quốc bảo, giá trị của ngài ấy đã vượt ngoài giá trị của cậu, nếu cậu muốn ra tay với giáo sư Vương, tôi sẽ ra tay đánh chết cậu ở đây, cho dù cậu là nhân tài đi nữa, thì tôi cũng giết không hề chớp mắt.
Dương Gian nói:
- Vừa rồi anh có thể cứu được Ngô Việt, là do tôi còn chưa sử dụng lực lượng lệ quỷ, điều này không có nghĩa là anh có năng lực bảo vệ toàn bộ bọn họ đâu.
Lý Quân nói:
- Cậu có thể thử xem sao.
Triệu Kiến Quốc ở bên cạnh thấy bầu không khí nói chuyện bắt đầu chuyển thành giương cung bạt kiếm, vội vàng cười hòa giải:
- Mấy cậu đều làm cái gì vậy chứ, hai người các cậu đúng là, một người là thiếu tưởng của bộ đội đặc chủng, người còn lại là người của cục Cảnh sát Quốc tế, phân bộ ở Châu Á. Đều đã là người trong nhà cả, sao lại đánh nhau ở chỗ này được, nếu chuyện này truyền ra ngoài không phải khiến cho người ta chê cười hay sao chứ? Hiện tại đã là thời kỳ nào rồi, phải đoàn kết hỗ trợ với nhau chứ, liên hợp lại đấu tranh xử lý chuyện linh dị mới là việc quan trong hàng đầu, đấu tranh nội bộ thì được cái gì chứ?
Triệu Kiến Quốc tiếp tục nói:
- Dương Gian, tôi có thể hiểu được cảm giác bây giờ của cậu, việc sửa chữa hồ sơ đã khiến cho cậu gặp phải phiền toái rất lớn. Nhưng cậu cũng phải hiểu cho giáo sư Vương một chút chứ, cậu ta cũng là một lòng vì nước, vì nhân dân mà thôi. Nếu thông tin về quỷ quan tài bị lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến đại cục. Hơn nữa khi khai quật được bí mật của quỷ quan tài, như vậy chúng ta sẽ giải quyết và áp chế toàn bộ chuyện linh dị một cách nhẹ nhàng. Dựa theo tính cách của giáo sư Vương, nếu cậu ta nỗ lực đánh đổi nhiều như thể để thu lại quỷ quan tài cũng có đạo lý của cậu ta. Giữa hai người nên thông cảm và hiểu cho nhau một chút có phải là tốt hơn không?
Dương Gian hỏi:
- Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng vị giáo sư Vương này?
- Cậu có thể không tin tưởng cậu ta nhưng cậu phải tin tưởng những cống hiến mà cậu ta đã làm. Cậu ta chính là những người tiên phong trong công cuộc nghiên cứu chuyện linh dị, trước khi chuyện linh dị xảy ra, cậu ta đã khẳng định có lệ quỷ tồn tại, bắt đầu nghiên cứu, phân tích về lệ quỷ. Sau khi chuyện linh dị bạo phát, cậu ta đã đưa ra rất nhiều luận văn quan trọng, giúp cho công cuộc áp chế chuyện linh dị lúc ban đầu trở nên thuận tiện hơn. Cậu đã từng đăng nhập vào website quốc tế kia, thì chắc cậu cũng đã đọc qua những luận văn của cậu ta rồi, bút danh của cậu ta trên đó là Bruce - Da.
Bruce - Da?
Tròng mắt của Dương Gian co rụt lại, chính là người đã viết ra bài luận văn "Lực lượng của lệ quỷ không thể nào ảnh hưởng đến vàng"?
Vương Tiểu Minh nói:
- Cậu muốn giết tôi tôi cũng không có phản đối, nhưng nếu cậu có thể làm việc này tốt hơn cả tôi, cống hiến cho đất nước lớn hơn tôi, cậu có thể bắn chết tôi ngay lập tức, tôi sẽ không năng cản, nhưng nếu cậu không làm được, tôi hi vọng cậu có thể vì quốc gia mà suy nghĩ một chút.
- Lời anh nói là thật?
- Tôi chưa bao giờ nói dối.
Dương Gian đặt khẩu súng lục xuống bàn, sau đó đẩy sang trước mặt Vương Tiểu Minh.
- Chứng minh cho tôi xem, có phải là anh một lòng vì nước vì dân, chứ không phải vì mục đích riêng của anh.
Vương Tiểu Minh nói:
- Cậu muốn tôi chứng minh như thế nào?
Dương Gian nói:
- Nếu như anh thích cân nhắc, suy xét về giá trị của một người sẽ có cái giá để chết khác nhau. Vậy thì tôi muốn hỏi anh, giữa một vị Cảnh sát Quốc tế có thể giải quyết chuyện linh dị và một vị tổng giám đốc duy trì một công ty, giữa hai cái đó cái nào quan trọng hơn?
Vương Tiểu Minh rất nghiêm túc nói:
- Đương nhiên là Cảnh sát Quốc tế quan trọng hơn rồi. Nếu để giải quyết được chuyện linh dị mà phải giết đi một người bình thường, tôi sẽ không chút nào do dự khi giết người bình thường, bởi vì loại hi sinh này đáng giá.
Dương Gian nói:
- Nếu anh tự tay bắn chết Ngô Việt, tôi sẽ không chút do dự đáp ứng trở thành Cảnh sát Quốc tế, thay quốc gia giải quyết chuyện linh dị, đồng thời sẽ bỏ qua chuyện hồ sơ. Bởi vì chỉ có như vậy tôi mới tin tưởng anh làm việc vì quốc gia chứ không phải vì bản thân anh. Còn làm không được... Xin lỗi, những câu nói này giờ của anh sẽ chỉ là những lời nói dối mà thôi. Còn làm Cảnh sát Quốc tế, anh cũng đừng nghĩ tôi sẽ làm trong đó. Bởi vì tôi không muốn trong lúc tôi giải quyết chuyện linh dị, lại có người ở sau lưng tôi đấm một đao, Triệu đội trưởng, ông thấy vậy có đúng không.
Sắc mặt Triệu Kiến Quốc cũng thay đổi rồi, hiện tại ông ta không biết nói cái gì nữa, bởi vì lời nói của Dương Gian quá đúng.
Nếu xóa bỏ, lược bớt hồ sơ chỉ vì trường hợp đặc biệt thì có thể bỏ qua, có thể tha thứ, đó là vì quốc gia.
Nhưng nếu không phải là trường hợp đặc biệt, không phải vì quốc gia mà chỉ vì ân oán cá nhân thì sao?