Khủng Bố Sống Lại

Chương 160: Vương Tiểu Minh




Vốn dĩ Ngô Việt còn cho rằng hắn ta có thể dùng lời nói để thuyết phục Dương Gian nhưng hiện tại lại thấy Dương Gian đang cầm một khẩu súng lục chỉ thẳng vào đầu hắn ta, nhất thời hắn ta bị sửng sốt một lát. Cảm giác lạnh lẽo khi tiếp xúc với kim loại từ trên ót truyền đến khiến cho hắn ta hiểu được, Dương Gian đã rút súng chỉ vào đầu hắn ta rồi.

"Tên điên này... Đây là một người điên, hoàn toàn không chịu nói lý lẽ."

Trong nháy mắt, mồ hôi chảy đầy trên mặt hắn ta, đồng thời hắn đã bắt đầu tỏ ra sợ hãi. Bản thân hắn ta đã nói nhiều chuyện như thế, nói hết cả hơi rát hết cả cổ mà tên Dương Gian này còn chưa nghe lọt tai? Giết hắn ta thì có lợi ích gì chứ? Chỉ mang phiền phức đến cho hắn ta mà thôi, hơn nữa còn hụt mất cơ hội đạt được phương pháp khống chế con lệ quỷ thứ hai, những người không bị nước vào não thì không có ai làm như thế cả.

- Dương Gian, cậu phải bình tĩnh một chút.

Ngô Việt giơ hai tay lên, đứng yên tại chỗ, không dám làm hành động nào khác, đồng thời vội vàng nói với Dương Gian:

- Nếu cậu giết chết tôi thì chuyện này chỉ càng nghiêm trọng hơn mà thôi.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Tỉnh táo? Tỉnh táo cái gì? Sau khi giết ông xong tôi sẽ tỉnh táo lại. Nếu chuyện này không có ai chịu đưng ra chịu trách nhiệm thì toàn bộ do ông gánh, nếu không sau này lại tiếp tục diễn ra chuyện này nữa thì sao. Giết ông thì sau nay có gặp chuyện linh dị cũng sẽ không còn có một ai dám đưa cho tôi hồ sơ giả nữa, bởi vì bọn họ biết hậu quả khi làm chuyện đó.

Nghe được Dương Gian nói như vậy, Ngô Việt bỗng cảm thấy lạnh hết cả gáy, lúc này ông ta mới hiểu được, thì ra ý định của Dương Gian là... muốn giết gà dọa khỉ. Dương Gian không biết là người nào giở trò ở trong bóng tối, mà hắn cũng không cần phải biết. Hắn chỉ cần người khác biết, chọc tới hắn thì phải chết.

Ngô Việt chỉ là kẻ chết thay mà Dương Gian tùy tiện tìm thôi, đồng thời thân phận của kẻ chết thay cũng phải cao cao một chút, như vậy thì người còn lại mới sợ hãi.

- Két, ken két!

Tiếng Dương Gian kéo chốt an toàn truyền thẳng vào trogn đầu của Ngô Việt.

Một nỗi sợ hãi bắt đầu thấm ra từ trong linh hồn sâu thẳm của hắn ta, sau đó truyền ra đầu, lan ra toàn thân.

Mồ hôi chảy ròng rọc trên trán Ngô Việt, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, hắn ta muốn mở miệng.

- Không, không, từ từ, cậu từ từ đã, để tôi nói chuyện này cho cậu nghe...

- Không, tôi không muốn nghe.

- Đoàng!

Sau một giây, một tiếng súng vang lên.

- Dương Gian, dừng tay lại!

Trương Hàn gấp gáp kêu lên, ông ta muốn ngăn cản Dương Gian lại, theo Trương Hàn thấy, Dương Gian không còn muốn sống nữa mới làm như thế nhưng ông ta vẫn còn muốn sống. Vì thế, ông ta không muốn Dương Gian phá hư cuộc giao dịch này.

Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy thôi, Trương Hàn đã lực bất tòng tâm rồi, căn bản ông ta không có đủ khả năng để ngăn cản Dương Gian. Trương Hàn hiểu ngay cả khi sử dụng lực lượng lệ quỷ, ông ta cũng không thể ngăn cản cậu thanh niên này. Mà Hiện tại, Trương Hàn không thể nào dùng lực lượng lệ quỷ được nữa, lại càng không có cách nào ngăn cản hành động của Dương Gian. Ông ta chỉ kêu cho có thế thôi, hơn nữa Trương Hàn cũng sợ, khi ông ta cản Dương Gian lại, ai biết tên điên này có quay lại cho ông ta một phát nữa hay không.

- Đoàng!

Nhưng tiếng súng vẫn vang lên, vang vọng ở hai bên đồng ruộng.

Có điều không như tưởng tượng của mọi người, đầu không nở hoa, máu không chảy.

Viên đạn xuyên qua trán của Ngô Việt, rơi vào trên đường, lưu lại một vết đạn.

- Hử?

Dương Gian nhíu mày, định nổ súng bắn phát nữa nhưng có một giọng nói đột nhiên vang lên:

- Sẽ có người khác chịu trách nhiệm về chuyện này nhưng không phải là Ngô Việt, mà là tôi. Chính tôi là người đã đưa ra chủ ý lược bỏ tư liệu trên hồ sơ, Ngô Việt chỉ là người làm thuê cho công ty mà thôi, dựa theo nguyên tắc mà nói, hắn ta không hề sai.

Lúc này đã thấy một đám người đặc thù từ bên cạnh nhà xe vội vàng đi đến đây. Đi phía trước là một người thanh niên, tuổi khoảng 25, dung mạo cũng bình thường đang mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên cạnh còn đi theo mấy người mặc đồng phục của quân nhân.

Đằng sau là một đám bảo an có trang bị súng thật đạn thật rất tinh nhuệ, giống như mấy người bộ đội đặc chủng gì gì đó trên phim.

Ngô Việt thấy được người này đi ra, lập tức thở phào một hơi. Nếu không có chuẩn bị thì hắn ta không thể nào có đủ can đảm để gặp mặt đàm phán với Dương Gian được, hiện tại chắc chắn hắn ta đã an toàn rồi. Mặc dù cơ thể của hắn ta vẫn còn đang run rẩy, nhưng đang cố nặn ra một nụ cười, trông cực kỳ khó coi.

- Dương Gian, cậu không nghĩ đến cái này chứ.

Dương Gian quét mắt nhìn ra xung quang, không hề để ý đến tên Ngô Việt ở trước mắt.

- Khoảng cách xa như thế mà cũng có thể cứu được tên Ngô Việt này... Đây chính là năng lực của quỷ vực?

Rất nhanh, ánh mắt của hắn đã dừng lại trên một người đàn ông mặc quần áo quân đội, trông khuôn mặt của ông ta không giận mà tự uy nghiêm.

Người đàn ông này cho hắn cảm giác vô cùng nguy hiểm.

Mắt quỷ dường như có chút không thể khống chế, sắp sửa tự động mở ra, giống như bản thân hắn nhận được uy hiếp nào đó nên mắt quỷ muốn phản kháng lại theo bản năng.

Ngự quỷ nhân?

Nhưng dường như cấp bậc của người này rất cao.

Lúc này, cậu thanh niên mặc áo khoác màu trắng, giống như một nghiên cứu sinh, vừa đi vừa nói:

- Là tôi bảo Lý tướng quân cứu Ngô Việt. Trước tiên tôi muốn tự giới thiệu một chút, tôi tên là Vương Tiểu Minh, là người phụ trách viện nghiên cứu của thành phố này, cậu có thể gọi tôi là chủ nhiệm Vương, cũng có thể gọi là giáo sư Vương hoặc là gọi trực tiếp bằng tên luôn cũng được, cái đó tùy cậu.

Vương Tiểu Minh?

Cái tên này hình như hắn đã nghe qua đâu đó rồi.

Dương Gian bắt đầu nhớ lại mọi chuyện lúc trước... Theo cái tên thì chắc là liên quan đến trường học hay sao...

Khoan đã.

Người này không phải là Tiểu Minh kia.

Dương Gian hỏi:

- Vương Tiểu Cường ở câu lạc bộ Tiểu Cường có mối quan hệ gì với anh?

Vương Tiểu Minh nói:

- Đó là người em không nên thân của tôi. Nếu cậu có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi, tôi sẽ chịu toàn bộ mọi trách nhiệm, trước tiên cậu có thể bỏ súng xuống không.

- Nếu đã có người đứng ra chịu trách nhiệm thì đúng là không còn gì tốt hơn rồi.

Dương Gian cất súng đi, sau đó nhìn Ngô Việt một cái. Ngô Việt dùng tay lau mồ hôi trên trán của hắn ta, cả người sắp sửa mệt chết. Vương Tiểu Minh chỉ tay vào một cái bàn bên cạnh cái ô che nắng và nói:

- Trước tiên cậu cứ ngồi xuống đây đi, rồi nói chuyện sau.

Dương Gian ném túi đựng thi thể ở trong tay xuống đất, sau đó ngồi xuống.

- Hi vọng các anh sẽ cho tôi một cái công đạo về chuyện này.

Sắc mặt của Vương Tiểu Minh vẫn rất bình tĩnh, chỉ tay vào hai người bên cạnh và nói tiếp:

- Chuyện đó là đương nhiên, nhưng trước tiên tôi muốn giới thiệu cho Dương tiên sinh nhận thức hai vị ở bên cạnh tôi một chút. Đầu tiên là vị này, là Triệu đội trưởng, Triệu Kiến Quốc làm ở bên phân bộ Châu Á của cục Cảnh sát Quốc tế. Tiếp đó đây là Lý tướng quân, Lý thiếu gia.

Sắc mặt Dương Gian hơi thay đổi một chút.

- Triệu Kiến Quốc?

Đây chính là cấp trên của Lưu Tiểu Vũ ở bên cục Cảnh sát Quốc tế bên?

Lúc trước chỉ nói chuyện qua điện thoại mà thôi nhưng hắn không nghĩ chuyện này lại dính dáng đến cả Triệu Kiến Quốc.