Khủng Bố Sống Lại

Chương 158: Giả Câm Giả Điếc




Lúc này Dương Gian vẫn đang lái xe, còn tình huống ở phía trước hắn trông thấy rồi. Khi nghe Trương Hàn nói như thế, hắn lập tức trả lời lại:

- Không cần khẩn trương đâu, nếu ông không đi thì để tôi đi cho, những người kia là đám người trong công ty của Tôn Lệ Hồng, người lúc trước đã giao dịch với chúng ta trong câu lạc bộ đó. Hiện tại bọn chúng chủ động đến tìm chúng ta, một là để hoàn thành khoản giao dịch này, hai là thuận tiện thì giải quyết luôn chút ân oán cá nhân.

Xem ra, cú điện thoại lúc trước khi ở bên trong túi đựng xác chết đã phát huy tác dụng. Triệu Kiến Quốc vẫn cảm nhận được uy hiếp từ hắn, vận đụng khả năng của ông ta để ép người của công ty kia đến đây.

Thế này mới đúng chứ, nếu một mình Dương Gian đi tìm người phụ trách của công ty kia, sau đó bàn bạc điều kiện thì sao mà có lợi thế được. Hơn nữa hắn cũng không có khả năng hiểu rõ được cái công ty thần bí này. Mặc dù hắn có lợi hại thiệt nhưng chỉ một mình hắn thì không thể nào để cho công ty kia coi trọng được. Vì vậy hắn phải dựa vào năng lượng của bên cục Cảnh sát Quốc tế. Dù sao bên phía cục Cảnh sát Quốc tế cũng không thoát khỏi liên quan đến chuyện này.

Xe chưa chạy đến đã có một đám người đứng chờ đợi ở trên giao lộ phía trước, hơn nữa còn đặt mấy cây dù che nắng to cùng vời một bộ bàn ghế. Giống như bọn chúng muốn đàm phán mọi chuyện trước mặt toàn thể nhân viên vậy.

Chỉ một lát, Dương Gian phanh xe lại.

Hai chiếc xe đã chạy đến ven đường, Dương Gian cùng Trương Hàn đi xuống xe.

Ngô Việt cười cười đi đến, đưa tay ra và nói:

- Ngài tốt, Dương tiên sinh, Trương tiên sinh, tôi là người phụ trách của công ty này, tên tôi là Ngô Việt, chính tôi là người đã để giám đốc Tôn Lệ Hồng phụ trách vụ giao dịch của chúng ta. Trước khi nói đến chính sự, tôi phải chúc mừng hai vị trước đã, chúc mừng hai vị đã hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt đẹp, hoàn toàn giải quyết được chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương.

Trương Hàn bắt tay với hắn ta và nói:

- Ông chủ Ngô chỉ cần thực hiện đúng theo thỏa thuận là được.

Hiện tại thứ ông ta quan tâm chỉ là phương pháp khống chế con lệ quỷ thứ hai, kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ.

- Đó là chuyện đương nhiên rồi, đây chính là uy tín của công ty chúng tôi, xin hai vị Trương tiên sinh và Dương tiên sinh cứ yên tâm, hai vị có muốn ngồi xuống thư giãn một lát không? Tôi sẽ để cho nhân viên mở Champagne chúc mừng cho hai vị.

Nhưng Dương Gian lại cầm lấy túi đựng thi thể của Phùng Toàn, bình tĩnh nhìn hắn ta và nói:

- Sáu vị ngự quỷ nhân, chết mất 4 vị, còn thừa lại một vị đang ở biên giới sống còn vì con lệ quỷ bên trong sắp sửa khôi phục và một vị đang tức giận nhưng không có chỗ để phát ra. Hiện tại ông lại định chúc mừng chúng tôi, chúc mừng cái gì, mở Champagne để chúc mừng cái gì? Có phải ông đang xem tính mạng của chúng tôi không ra gì hay là ông đang xem chúng tôi như con nít, cái ông đang làm là dỗ dành bọn tôi giống như đỗ dành con nít vậy?

Nụ cười trên mặt Ngô Việt chợt cứng lại.

Tên Trương Hàn rất dễ đối phó, chỉ là một người bình thường mà thôi nhưng còn cái tên Dương Gian này, tinh thần của hắn không được ổn định mà bản thân hắn lại vô cùng nguy hiểm, đúng là không thể nói chuyện dễ dàng được. Ngô Việt mở miệng nói:

- Đây chính là giao dịch giữa chúng ta mà, đúng vậy không?

Dương Gian híp mắt nói:

- Giao dịch à? Đúng, đây là giao dịch, như vậy phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai, kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ đâu? Lúc trước tôi đã cảnh cáo vị tiểu thư họ Tôn kia rồi, đừng có bày vẽ gì cho lắm chuyện, nếu tôi tìm hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện mà có cái gì đó sai thì tôi sẽ giết sạch cả nhà các người. Hiện tại chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương đã giải quyết rồi, có phải là đã đến lúc ông chủ Ngô nên thực hiện hứa hẹn của bản thân hay không?

Ngô Việt cười ha ha, nói:

- Cái đó thì đương nhiên là chuyện tôi phải làm rồi nhưng vì phải kiểm tra cẩn thận mọi chuyện trong giao dịch nên phải một thời gian ngắn nữa chúng tôi mới có thể giao dịch có các vị phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai được. Chuyện này hai vị cứ yên tâm, công ty chúng tôi rất giữ chữ tín ở phương diện làm ăn, tuyệt đối sẽ không làm trái với các điều khoản giao dịch.

Sắc mặt Dương Gian trở nên lạnh lùng:

- Qua một thời gian ngắn? Qua một thời gian ngắn là bao lâu, mười ngày? Nửa tháng? Hay là nửa năm, một năm? Hiện tại ông phải giao ra phương pháp khống chế con lệ quỷ thứ hai.

Ngô Việt nói:

- Trước tiên không cần quan tâm đến chuyện này vội, trước tiên chúng tôi cần phải thu thập thông tin của hai vị, sau đó chuyển đến phòng thì nghiệm để nghiên cứu, so sánh số liệu của các vị và số liệu chuẩn, từ đó điều chỉnh cho thích hợp. Quá trình này không lâu đâu, nhiều nhất là một tuần sẽ có kết quả, đến lúc đó công ty sẽ vì hai vị tính toán ra lệ quỷ nào mới thích hợp để hai vị đi khống chế, từ đó mới có thể thiết lập được cân bằng giữa hai con quỷ với nhau. Mặc dù chúng tôi không dám đảm bảo xác suất sẽ thành công một trăm phần trăm nhưng ít ra còn cao hơn nhiều so với việc hai vị tự mình nếm thử. Còn quá trình đó như thế nào, xin lỗi tôi không thể nói ra được, vì đó là cơ mật của công ty.

Dương Gian cau mày nói:

- Xác suất của các ông là bao nhêu?

Ngô Việt nói:

- Sẽ không cao hơn 20% được, cụ thể thì hẳn là 15%, cậu phải biết là phương pháp này đang càng ngày càng thuần thục, phải biết, ba tháng trước, xác suất của nó còn chưa đủ 5%.

Tỷ lệ khống chế con lệ quỷ thứ hai thành công là gần 20%.

Mặc dù mạo hiểm rất lớn nhưng cũng đáng giá để thử một lần.

Có điều, phương pháp khống chế lệ quỷ thứ hai của tấm da lại có tỷ lệ thành công là 100%.

Chỉ là phải trả giá khá đắt, phải tặng cho nó một con lệ quỷ để nó thôn phệ.

Nếu so sánh giữa hai cái thì cái sau đương nhiên tốt hơn nhưng đồng thời cái sau lại để lại một mầm tai họa cực kỳ khủng bố.

Dương Gian hỏi lại:

- Tỷ lệ thành công không thể tăng lên nữa hay sao?

Ngô Việt nói:

- Cái này tôi cũng không biết rõ lắm, chuyện này do người phụ trách phòng thí nghiệm chứ không phải tôi.

Vẫn giữ bí mật à?

Dương Gian nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào tên gọi là tổng giám đốc Ngô Việt này với ánh mắt bất thiện.

- Tạm thời chuyện giao dịch cứ bỏ qua một bên đi đã, chuyện về vụ hồ sơ ông hiểu được bao nhiêu.

- Hồ sơ? Hồ sơ gì? Trong tay của chúng tôi cũng không có quá nhiều thông tin liên quan đến chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương đâu, nghe nói cậu đã là một nửa Cảnh sát Quốc tế, đã có liên lạc viên riêng rồi. Mặc dù không phải chính thức nhưng chắc cũng sẽ có được một chút tư cách để điều tra mọi chuyện và xem hồ sơ chứ. Chẳng lẽ cậu không điều tra tư liệu về chuyện linh dị ở trong thôn Hoàng Cương từ kho tư liệu của cục Cảnh sát Quốc tế?

Sắc mặt Dương Gian tối sầm lại:

- Giả câm giả điếc hay sao? Nếu không nói cho tôi nghe được chân tướng của sự việc, ông có tin là tôi sẽ cho ông vĩnh viễn không nói được nữa không?