Khủng Bố Sống Lại

Chương 157: Phong Tỏa




- Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì để bàn bạc hết, chuyện linh dị ở bên trong thôn Hoàng Cương rất đặc thù, tôi không nghĩ rằng tên Dương Gian kia có thể bình yên rời khỏi đó được. Cũng không cần quan tâm đến áp lực của Triệu Kiến Quốc bên cục Cảnh sát Quốc tế, lần này tôi đến đây muốn cho Triệu Kiến Quốc chút mặt mũi mà thôi, đại khái chỉ làm cho có, chỉ là hình thức. Hơn nữa, nếu bọn hắn hoàn thành việc xử lý chuyện linh dị ở bên trong thì chúng ta chỉ cần thực hiện đầy đủ giao kéo lúc trước là được. Dù sao thứ bọn hắn cần còn nằm ở trong tay của chúng ta.

Thế nhưng sắc mặt của mấy người còn lại trong bàn có chút khẩn trương. Mấy ngày hôm này bọn họ ngủ không được ngon, đơn giản là do nhận phải áp lực từ bên phía cục Cảnh sát Quốc tế. Tôn Lệ Hồng là người tiếp xúc trực tiếp với Dương Gian mở miệng nói:

- Ông chủ, chuyện của Dương Gian cũng không thể nào giải quyết như vậy được, lỡ hắn còn sống sót ra khỏi thôn Hoàng Cương thì sao, trước đó hắn đã cảnh báo về việc lược bớt thông tin trong hồ sơ rồi, hiện tại chúng ta phải làm gì thì mới kết thúc được chuyện này?

Ngô Việt nói:

- Chuyện kia là chuyện của cục Cảnh sát Quốc tế, liên quan gì đến chúng ta. Cục cảnh sát bọn họ xảy ra chuyện, bọn họ đi mà giải quyết, chúng ta liên quan gì mà phải đi chùi đít cho bọn họ. Hơn nữa vụ hồ sơ xuất hiện vấn đề cũng là của bên phía cục Cảnh sát Quốc tế, không liên quan đến công ty chúng ta. Vụ giao dịch của chúng ta và hắn không có gì mờ ám hết, cùng lắm là đưa thông tin sai về mục đích thật sự của nhiệm vụ thôi, hơn nữa đây là do bọn hắn tự nguyện nhận nhiệm vụ, trước khi nhận nhiệm vụ bọn hắn cũng đã biết trước là nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Còn chuyện tin tức về mục đích hơi sai một chút, chỉ là thói quen bình thường khi làm ăn, đây là chuyện mà ngươi tình ta nguyện nên chẳng thể trách ai được cả.

Thái độ của hắn ta rất cứng, hắn ta cảm thấy bản thân không sai chỗ nào hết. Còn về mục đích thật sự của nhiệm vụ thì sai là chuyện đương nhiên, hồ sơ về quỷ quan tài là một hồ sơ có độ bảo mật rất cao nên bọn họ không thể giao ra cho đám ngự quỷ nhân của những câu lạc bộ dân gian như câu lạc bộ Tiểu Cường được. Chỉ khi tính toán lợi ích, công ty sẽ nhường nhịn, chịu thiệt một chút, dựa vào tình trạng mới nhất để hoàn thành giao dịch.

Đương nhiên việc che giấu tin tức là điều bình thường, đây là điều không thể thiếu trong mỗi vụ giao dịch, mặc dù như thế sẽ khiến cho tỷ lệ sống sót của những người tham gia bị giảm mạnh nhưng chuyện này không quan trọng. Nếu mọi chuyện diễn ra thành công, tự nhiên công ty có thể đạt được mục tiêu đặt ra, nếu thất bại, công ty cũng chẳng tổn thất cái gì cả. Người chết chỉ là đám ngự quỷ nhân dân gian mà thôi, mà đám đó chỉ là râu ria.

Dù sao, vốn dĩ đám ngự quỷ nhân dân gian là một đống bom hẹn giờ không biết nó nổ lúc nào, chi bằng để cho đám đó đi vào bên trong thôn Hoàng Cương thử vận may, nếu may mắn không còn gì để nói lại tiếp tục như cũ, còn nếu không may thì lại hay hơn, nổ ở trong đó đỡ nguy hiểm hơn là nổ ở một chỗ nào không ai biết, nổ một cách thầm lặng. Cho nên Ngô Việt cảm thấy biện pháp của hắn ta rất chính xác.

Có người lo lắng nói:

- Ông chủ, theo tôi thấy, tinh thần của đám ngự quỷ nhân đều có vấn đề, nên chúng ta không thể nào phân tích lối suy nghĩ của bọn hắn theo cách bình thường được. Bọn hắn cũng giống như đám lưu manh vậy, đôi khi chỉ vì một đồng tiền mà đánh nhau toác đầu chảy máu, chúng ta phải cẩn thận hơn mới được.

Ngô Việt nói:

- Tôi đã lấy được từ trong trong câu lạc bộ Tiểu Cường được một bảng danh sách các ngự quỷ nhân tham gia chuyện linh dị lần này. Lần này có 5 người của trong câu lạc bộ Tiểu Cường tham gia vào. Lần lượt là Hạ Thắng, Âu Dương Thiên, Trương Hàn, Trương Nhất Minh và Diệp Tuấn, dựa theo hiệp ước tinh thần của bọn họ thì đều tương đối bình thường. Còn phần tên Dương Gian, tạm thời chưa biết được, hồ sơ của hắn nằm ở trong tay Triệu Kiến Quốc. Nhưng vẫn như câu nói lúc nãy mà tôi đã nói, tỷ lệ sống sót của hắn không lớn, dù sao tuổi hắn còn rất trẻ, kinh nghiệm còn non kém.

Nhưng đúng lúc này, một nhân viên quan sát đột nhiên chạy thẳng vào.

- Ông, ông chủ, có chuyện xảy ra rồi, có hai chiếc xe đang chạy ra từ thôn Hoàng Cương, đang hướng về phía bên này đi đến, chúng tôi đã nhìn rõ, chiếc xe đi trước là một hội viên của câu lạc bộ Tiểu Cường, ngự quỷ nhân Trương Hàn, còn người khác là... Dương Gian.

Dương Gian còn sống?

Giờ phút này, sắc mặt của đám người ngồi trong lều vải đều đồng loạt thay đổi. Người nào sống cũng được, sau lần này tới lần khác hắn lại sống. Chính hắn là tên điên muốn dùng điện thoại giết chết toàn bộ người trong bộ phận liên lạc của cục Cảnh sát Quốc tế, khóe miệng Ngô Việt giật giật mấy cái.

Lúc nãy hắn ta còn mạnh miệng khẳng định, tên Dương Gian có lẽ đã chết ở trong lúc làm nhiệm vụ nhưng còn chưa được bao lâu thì hắn đã sống sót đi ra.

Hắn ta vừa tự vả vào mặt mình một cái!

Hơn nữa còn tự vả trước mặt một đám người. Ngô Việt nhắm mắt, thở dài một hơi, sau đó nói:

- Đi, đi ra xem thử.

Lúc này Trương Hàn đang lái xe chạy ở phía trước, tình trạng của ông ta cũng không tốt. Ông ta cảm giác dược da thịt ở phía sau lưng đang không ngừng cộm lên, hơn nữa máu đang thấm dần ra bên ngoài. Con quỷ phía sau đã bắt đầu rục rịch, muốn đi ra ngoài mặc dù không có cái gì kích thích nó hết, mà ông ta cũng không hề sử dụng lực lượng lệ quỷ. Với loại trạng thái như thế này, Trương Hàn cảm thấy bản thân sẽ không sống được quá 10 ngày, hơn nữa 10 ngày này không được sử dụng lực lượng của lệ quỷ, một khi sử dụng thì ông ta sẽ chết ngay lập tức.

"Nhưng may mắn mình đã sống sót đi ra từ trong thôn Hoàng Cương, chỉ cần hoàn thành giao dịch trong vòng 10 ngày là được, khi đó có thể kéo dài thời gian khôi phục của lệ quỷ rồi, tránh khỏi tình trạng như thế này ngay."

Cái chết đang đến gần nhưng Trương Hàn không hề có cảm giác tuyệt vọng, ngược lại ông ta lại có một loại khao khát mãnh liệt, khao khát về sinh mạng mới, một cuộc sống mới sau khi gia hạn được hợp đồng với lệ quỷ. Dù sao ông ta cũng đã hoàn thành nhiệm vụ lần này rồi, mặc dù ông ta không đóng góp gì nhiều cả nhưng không sao, ông ta có công tham gia là được rồi. Nhưng khi ông ta lái xe rẽ vào con đường đi ra đường lớn, thông qua cửa kính của xe, Trương hàn đột nhiên thấy một đường dây cảnh báo ở chỗ giao lộ, xung quanh đã bị phong tỏa hết. Đồng thời còn có mười mấy người ở phía trước đã đang dưng san sát nhau ở đó, xung quanh đã dựng lên không ít lều vải, bên cạnh có không ít người đang đứng nhìn về phía này.

Phải biết, thời điểm ông ta đi vô làng còn chưa có chuyện như vậy.

Trương Hàn lập tức ý thức được có gì đó không ổn, ông ta vội vàng ấn còi xe, mở cửa sổ thò đầu ra, ngoảnh về phía sau nói với Dương Gian:

- Hình như phía trước đã xảy ra chuyện gì rồi, có người đã phong tỏa hết toàn bộ con đường, chúng ta không thể đi qua được.