Quan tài chắc phải đi đôi với nắp quan tài, có lẽ nếu thiếu một trong hai cái thì cỗ quan tài này sẽ không phát huy tác dụng của nó được.
Hắn lập tức lôi cái nắp quan tài lên.
- Cạch!
Một âm thanh nho nhỏ vang lên, cỗ quan tài đã đóng kín lại, toàn bộ tia sáng đều biến mất hết.
Hiện tại Dương Gian đang nằm trong cỗ quan tài mà cứ như là bị bóng tối nuốt chửng rồi vậy, hắn có mở to mắt như thế nào đi nữa thì cũng không thẻ nào nhìn thấy cái gì hết.
- Chỉ có thế thôi sao?
Sau đó, Dương Gian bắt đầu nhíu mày, hắn không hề cảm thấy được có chuyện gì bất thường xảy ra, vẫn bình thường như lúc nãy.
Khoan đã.
Đột nhiên, Dương Gian cảm giác được có chút gì đó khác lạ, hắn phát hiện cơ thể của hăn đang từ từ chìm xuống, giống như phía dưới của cỗ quan tài này không ngừng lõm xuống vậy.
Không, không phải, không phải cơ thể hắn chìm xuống dưới mà là đang dần dần biến mất.
Thân thể của hắn đang hòa tan từ từ, chậm rãi chậm rãi, từng chút một, trong quá trình này hắn không hề cảm nhận được đau đớn, cũng không cảm giác được sự tử vong. Trong lòng hắn không hề có một chút gì gọi là sợ hãi, dường như loại cảm giác này cũng không phải là biến mất mà giống một loại khởi nguồn của sự sống mới, thậm chí hắn còn mong chờ xem loại biến hóa, loại thay đổi này là gì.
Chỉ một lát sau, cơ thể của hắn đã biến mất hoàn toàn bên trong cỗ quan tài.
Thế nhưng, dù cơ thể đã biến mất thì ý thức vẫn cảm giác được hắn còn nằm ở bên trong quan tài, chỉ là hắn không có cơ thể mà thôi.
Một loại cảm giác rất mâu thuẫn nhưng lại rất chân thực, cứ như Dương Gian đã thoát ly khỏi xác thịt của cơ thể, dần dần biến thành một loại tồn tại ở dạng khác, oại tồn tại này rất giống với... Quỷ.
"Chẳng lẽ cỗ quan tài này có thể biến người trở thành quỷ?"
Ý thức của Dương Gian rất tỉnh táo, hắn đưa ra một suy đoán táo bạo mà ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh ngạc đối với suy đoán của bản thân hắn. Nếu suy đoán của hắn là đúng thì cỗ quan tài này đúng là rất kinh khủng. Nhưng loại hiện tượng này cũng đã có thể giải thích được mọi chuyện, vì sao cảnh sát Phùng Toàn lại có thể nằm ở bên trong mấy tháng, không cần ăn, không cần uống mà vẫn còn có thể sống, không bị chết đói, chết khát. Nếu anh ta biến thành quỷ, nhưng lại có được... ý thức của nhân loại, có thể làm được chuyện như vậy cũng đơn giản mà thôi.
Dương Gian nghĩ thầm trong lòng:
"Không, không phải như vậy, nếu cỗ quan tài này biến người thành quỷ, vậy làm sao mới có thể đi ra ngoài được? Khi Phùng Toàn rời khỏi đây, anh ta vẫn còn có được nhục thể, không phải là tồn tại dưới dạng quỷ... Cỗ quan tài này chắc chắn còn có một loại năng lực đặc thù nào đó nữa, chỉ là hiện tại mình không thể nào tìm ra nên mới không biết."
Mặc dù hắn không biết là chuyện gì đang xảy ra nhưng với trạng thái hiện tại của hắn, đúng là không một ai có thể giết chết hắn được, cũng không có con quỷ nào có khả năng giết chết hắn, mà ý thức của hắn hình như có thể nhờ sự tồn tại của cỗ quan tài này kéo dài ra phía ngoài.
Giống như cơ thể nằm bên trong quan tài, linh hồn thì bay di ngoài du ngoạn.
Chính hắn, đang bay bổng khắp nơi ở trong thôn làng, Dương Gian nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện đàng xảy ra ở bên trong linh đường, đám sương mù không thể nào cản trở tầm mắt của hắn được.
Mà ngay lúc này, cuộc chiến ở bên ngoài có lẽ đã sắp sửa kết thúc.
Người đàn ông trong bức ảnh thờ lúc này đã bị thối rữa cực kỳ nghiêm trọng, da thịt đã rụng hết sạch, chỉ còn lại trơ trọi mỗi bộ xương, trên đó còn dính một ít thịt, trông rất dữ tợn và khủng bố.
Hiện tại Phùng Toàn có lẽ đã quá sức chịu đựng, sử dụng lực lượng lệ quỷ quá nhiều, đồng thời đối kháng trong một khoảng thời gian dài khiến cho tình trạng của anh ta đã trở nên khá tồi tệ.
Bên trong ánh mắt chết lặng đã để lộ ra một sự mệt mỏi rã rời cùng đau đớn, khuôn mặt đã tái nhợt không có một chút máu nào, chẳng khác nào một người bệnh có thâm niên.
Anh ta hiện tại giống như bệnh nhân có tình trạng tồi tệ nhất trong các bệnh nhân ở bệnh viện, chỉ vừa nhìn qua thôi là đã khiến cho người ta có cảm giác lạnh gáy, không rét mà run.
"Mặc dù rất khó để giải quyết con quỷ này với năng lực hơi khó ăn của nó nhưng lệ quỷ cũng có hạn mức cao nhất, lúc nãy nó đã dùng để đối phó với Trương Hàn và mình rồi, hiện tại nó đã đạt đến cực hạn... Dưới tình huống này, một chọi một là không thể nào thắng được, không có một vị ngự quỷ nhân nào có thể làm đối thủ của nó được. Ở trong tình trạng lạc đàn thì lại càng chết nhanh hơn nữa nhưng hiện tại vẫn là mình chiếm được ưu thế."
"Sử dụng lực lượng lệ quỷ trong thời gian quá dài, ngay cả xem như mình đã khống chế hai con lệ quỷ cũng cảm giác không ổn chút nào, cũng đã đến lúc nên kết thúc mọi chuyện."
Phùng Toàn đi sang một bên, anh ta nhặt cái cái rương hành lý lên. Rương hành lý được làm bằng vàng, vô cùng chắc chắn, dùng để giam giữ con quỷ này là rất thích hợp. Người đàn ông trong bức ảnh chậm rãi bước lên trước một bước nhưng một giây sau, toàn bộ thân thể của nó đều sụp đổ.
Giờ phút này hai chân, hai tay của nó lập tức rụng ra khỏi cơ thể, văng tung tóe khắp nơi, giống như nó được xếp thành từ một đống xương cốt vậy nhưng cái đầu đang thối rữa kia vẫn còn hoạt động, không hề chết đi.
Dường như Phùng Toàn đã biết trước được sẽ xảy ra chuyện như thế, nên sau khi vác rương hành lý qua, anh ta từ từ hết đống xương của con quỷ, da thịt, tay chân, đầu lâu... bỏ hết vào bên trong rương hành lý.
Cuối cùng đậy lại, khóa lại, hàn lại, một loạt hành động liền mạch. Sau khi con quỷ kia bị giam giữ, toàn bộ những lệ quỷ bị áp chế đều được giải thoát. Cỗ thi thể nhuốm máu của con quỷ kia bắt đầu chui vào hình xăm ở phía sau lưng của Trương Hàn, còn ông ta đã ngất đi. Vốn dĩ bóng quỷ không đầu đang đứng yên tại chỗ, lập tức hóa thành một cái bóng, nhanh chóng co rụt lại, cuối cùng không biết nó biến mất đi đâu nữa nhưng quỷ vực màu đỏ thì ngược lại, nó không những không biến mất mà còn bắt đầu khuếch trương ra ngoài một cách nhanh chóng. Cũng không còn là phạm vi bao phủ hai mươi hay ba mươi mét nữa, gần như trong chớp mắt, quỷ vực đã bao phủ toàn bộ thôn làng. Cả thôn làng đều tiến vào bên trong phạm vi bao phủ của quỷ vực.
Phùng Toàn trầm giọng nói:
- Dương Gian, mọi chuyện đã kết thúc, mau đi ra thôi, cỗ quan tài đó không bình thường đâu, thứ đó không phải là thứ cậu có thể ở mãi bên trong.
Nhưng một giây sau, quan tài đột nhiên mở ra. Thân thể của Dương Gian lần nữa được bóng đêm ngưng tụ lại thành hình người, khôi phục lại bộ dạng lúc trước. Hắn cứ như là gặp quỷ vậy, bộ dạng rất hoảng hốt, hắn đột nhiên ngồi xuống. Trên trán của Dương Gian toát ra đầy mồ hôi lạnh, miệng thì vẫn lẩm bẩm một câu.
- Quỷ... Quỷ vẫn còn ở đó.
Phùng Toàn nhíu mày:
- Chuyện ở chỗ này đã được giải quyết rồi, hiện tại đã không còn việc của mấy cậu nữa, nhanh rời khỏi đây, tôi sẽ liên lạc với người khác đến để giải quyết toàn bộ mọi chuyện còn lại.