Chương 35: Chạm Mặt Quân Trinh Sát
" Hai người này chui từ đâu ra vậy ???"
La Hoan cay mày khi nhìn hai thân ảnh từ xa đi đến.
" Ta là La Hoan, trực thuộc đội số bốn "
" Cần tạm thời rời khỏi vị trí, yêu cầu yểm trợ " Hắn thông qua bộ đàm thông báo cho đồng đội ở vị trí khác.
" Đã rõ "
Soàn soạt !
Hắn nhanh chong rời khỏi vị trí ẩn núp, lặng lẽ lần mò đến gần hai người vừa nãy.
" Chẳng lẽ lúc s·ơ t·án dân chúng đã bỏ sót bọn họ ? "
" Mấy tên kia làm ăn kiểu gì vậy ? "
La Hoan nghĩ mình đã đoán được tám chín phần mười sự việc, càng nghĩ lại càng thấy hậm hực.
" Hừ ! Đây không phải là tìm thêm phiền phức cho chúng ta hay sao ?"
" Phen này phải báo cáo lên, để cho mấy tên đi s·ơ t·án nhận một ít trừng phạt mới được "
Hai người đó đã đi đến một con hẻm nằm giữa hai ngôi nhà, còn La Hoan thì đã sớm ẩn núp ở sau một cây cột điện nằm cạnh đó.
Hắn không hề gấp gáp lộ diện mà lặng lẽ quan sát thêm một chút nữa.
Trên chiến trường cần phải giữ được bình tĩnh cùng cẩn thận, nếu không mạng nhỏ khó giữ, nhất là khi nơi hắn đang thực hiện nhiệm vụ đã sớm được cảnh báo là cực kỳ nguy hiểm.
Không có v·ũ k·hí.
Không có phục kích.
Cô nàng đó nhỏ nhắn mảnh khảnh, trên tay không có một tí vết chai, chỉ nhìn là biết không có một chút sức uy h·iếp nào.
Còn lại là một tên thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, cơ thể nhỏ yếu gầy gò như bị thiếu dinh dưỡng.
" Cẩn thận hơi quá "
" Ta đường đường là một tên tráng hán mãnh nam, há lại cần cẩn trọng như vậy trước nữ nhân cùng tiểu bằng hữu ? "
Xác định, không có nguy hiểm.
La Hoan không hề biết hai thân hình yếu đuối trong mắt hắn, tùy tiện đi ra một người liền có thể bẻ gãy chiếc cổ giòn rụm, hoặc đem thân thể yếu đuối của hắn xé thành tám trăm mảnh.
" Tốt lắm "
" Bất quá quần áo có chút quen...người này là bác sĩ sao ? "
La Hoan vừa suy tư vừa chậm rãi lách người ra khỏi cột điện.
" Hả ?"
" Ngươi là ai vậy ?"
Chỉ thấy người bị La Hoan đoán mò là bác sĩ đã sớm xoay người nhìn chằm chằm về phía này.
Khóe miệng của nàng hơi nhếch lên, như cười mà không phải cười.
" Chẳng lẽ nàng ta đã sớm nhận ra vị trí mà ta ẩn núp nãy giờ hay sao ? "
Không thể nào.
Chắc là tưởng tượng đi...
La Hoan loại bỏ ý nghĩ trong đầu, hắn vẫn rất tự tin vào khả năng ẩn núp trinh sát của mình.
Trong lúc hắn di chuyển, lần mò đến đây thì nhiều lắm chỉ tạo ra một ít âm thanh rất nhỏ, người bình thường sao có thể nhận ra được...
Trừ phi nàng ta không phải người bình thường.
" Ta là La Hoan, thuộc lực lượng trinh sát quân khu. Hiện tại đang thực hiện nhiệm vụ ở nơi này..." Hắn giới thiệu đơn giản về mình để dễ dàng hơn trong việc giao tiếp.
" Ta cần hỏi hai vị một vài vấn đề, xin hãy hợp tác." La Hoan nhìn chằm chằm hai người, chăm chú nói ra yêu cầu.
" Được thôi " Hàn Thanh Tuyền dễ dàng đồng ý, ánh mắt lướt qua trên người đối phương.
Khuôn mặt phổ thông không có gì đáng nói, cơ thể coi như cường tráng.
Trên người mặc mộ bộ đồ rằn ri q·uân đ·ội, lại có thêm áo giáp chống đạn cùng nón chiến thuật bảo hộ đầu.
Trên tay là một khẩu súng tiểu liên mà nàng không biết tên, bên hông hơi phình lên, bên dưới đó có thể là một khẩu súng lục hoặc một thanh dao q·uân đ·ội.
Trang bị chỉ có thể coi là bình thường không gì ghê gớm, Hàn Thanh Tuyền chỉ liếc qua liền mất đi hứng thú.
Cộc cộc cộc...
Thiếu niên hình như không để La Hoan vào trong mắt, tùy ý đi ngang qua người đối phương, ánh mắt chuyển động qua lại như rất có hứng thú với hoàn cảnh xung quanh.
" Này ! Khoan đã " La Hoan thấy thế liền lớn tiếng quát, thân thể quay ra sau muốn đuổi theo.
" Từ từ đã nào..."
Chỉ là hắn còn chưa kịp bước ra bước đầu tiên thì đã bị Hàn Thanh Tuyền lách người sang, chặn lại bước chân.
" Ngươi muốn biết điều gì thì hỏi ta đây này "
Vẻ mặt nàng không thay đổi đứng đó, trong lòng lại đang suy nghĩ.
Hừm...
Giờ nên làm gì đây ta...
Giết luôn hay sao à ?
Mà thôi vậy, giống như không tốt cho lắm.
Làm vậy thì có khi sẽ chọc đến ổ kiến mất...
La Hoan không biết mình vài giây trước đã chạm đến cánh cửa của quỷ môn quan.
Và hắn cũng không có cố gắng đuổi theo tên thiếu niên kia để tìm đường c·hết.
" Cũng được " La Hoan gật gật đầu, hỏi một người là đủ rồi, tên thiếu niên đó mặc kệ cũng được.
" Vậy hai tỷ đệ các ngươi là ai ? Đến từ đâu ? Sao lại ở nơi này ? "
" Không biết hiện tại khu vực này đang trong trạng thái rất nguy hiểm hay sao ?"
" Ể ?!?"
Hàn Thanh Tuyền vẹo đầu như không nghe được hắn đang hỏi cái gì, nàng đã bị hấp dẫn bởi một thứ khác.
" Tỷ đệ sao..."
Thật kích thích à !!!
" Hai người các ngươi không phải tỷ đệ sao ? " La Hoan nghe nàng nói nhỏ thì thấy nghi hoặc.
Chẳng lẽ đoán sai rồi ?
" Không, không không. Ngươi đoán đúng rồi đấy, mà sao ngươi lại nghĩ vậy ? "
Nàng vội vàng xua tay, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng quyết rũ.
" A cái này, ta là..."
La Hoan bị nụ cười của nàng hút hồn làm cho nói năng lắp bắp.
Đừng khinh bỉ, dù sao thì hắn cũng là nam nhân mà, bị mỹ nhân hấp dẫn mới là bình thường.
Khí chất của nàng ta cũng quá đặc biệt, vẻ ngoài lại còn hấp dẫn đến thế...trừ phi là có vấn đề về giới tính, nếu không thì tên nam nhân nào mà chịu được.
Ngươi xưa có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, câu nói này chưa bao giờ là sai cả.
" Mà khoan đã, ngươi nên trả lời câu hỏi của ta đi chứ ?"
La Hoan nhanh chóng tìm lại bình tĩnh, tiếp tục gặn hỏi.
Anh hùng khó qua ải mỹ nhân không sai, nhưng hắn không phải anh hùng mà là một tên quân nhân...
Ừm...
Chuẩn xác hơn thì là một tên quân nhân đã có vị hôn thê, hắn không phải cầm thú thì sao có thể bị kẻ khác mê hoặc được.
" Chúng ta là..."
" Hiểu rồi, vậy..."
" Ừm..."
" A..."
" E... "
"..."
"..."
Hai người ngươi hỏi ta đáp, nói qua nói lại mấy chục câu.
"..." Hàn Thanh Tuyền dần dần mất đi kiên nhẫn.
Hỏi gì mà hỏi lắm thế !!!
Mà hắn đi đến đâu rồi vậy, lạc mất luôn rồi ?!?
Nàng càng nghĩ càng bực bội, đồng tử đảo qua đảo lại, tầm mắt lặng lẽ nhìn về nơi xa.
Sân thượng một tòa chung cư, trên một ngọn cây cao to, tầng sáu một tòa nhà...ánh mắt nàng lướt qua những nơi này.
Ở những nơi này có những kẻ nào đó đang ẩn núp, lén lút quan sát về phía vị trí nàng đang đứng.
Thậm chí có vài kẻ đang dùng các loại v·ũ k·hí súng ống chĩa về đây.
Một tên, hai tên, ba tên...tám tên...
Sao mà nhiều dữ vậy !
Hàn Thanh Tuyền khó chịu bập bẹ môi, nếu không phải vì mấy tên khốn kiếp nhìn lén, thì nàng đã sớm đập c·hết con ruồi kêu oe oe nãy giờ này rồi
" Vậy giờ còn vấn đề gì nữa hay không ? " Nàng mất kiên nhẫn nói.
" Ừm...chắc vậy "
La Hoan không chắc chắn cho lắm, dù những gì nàng nói không có điểm nào đáng ngờ, nhưng hắn vẫn thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đại loại chính là bản năng đang mách bảo hắn, cô nàng trước mặt tuyệt đối có vấn đề.
" Không biết ngươi có mang theo thẻ căn cước trên người hay không ? "
La Hoan cố chấp tiếp tục dò hỏi, vì chỉ cần có thẻ căn cước là có thể xác định được rất nhiều điều.
" Có chứ "
Hàn Thanh Tuyền khẽ gật đầu, tiện tay từ trong túi áo lấy ra hai chiếc thẻ.
Cũng may là khi đi nàng đã lấy một ít vật phẩm cần thiết, như vài tấm thẻ quan trọng cùng một ít tiền mặt, à còn có vài món mỹ phẩm nữa, cũng dễ hiểu thôi nữ nhân cơ mà.
Lúc đầu cũng không xác định mang theo để làm gì, nhưng giờ không phải có tác dụng rồi sao.
" Hy vọng ngươi nhanh một chút, ta không muốn tiếp tục đứng đây nữa đâu "
" Tất nhiên " La Hoan bằng lòng.
Dù sao cũng chẳng có ai lại muốn ở một nơi tan hoang nguy hiểm như thế này.
Thậm chí người bình thường sẽ phải sợ hãi vì hoàn cảnh xung quanh...được rồi, cô nàng trước mặt này không có vẻ gì là sợ hết, rất bình thản là đằng khác.
La Hoan một tay cầm súng chĩa xuống đất, một tay nhận lấy hai chiếc thẻ.
" Thẻ căn cước là thật, không có vấn đề gì " Quan sát kiểm tra một hồi thì hắn xác nhận tính chân thật của chiếc thẻ.
" Ồ, đây là thẻ bác sĩ "
Hắn kinh dị lật tới lật lui tấm thẻ thứ hai, nếu có một chiếc bảng trạng thái thì có thể thấy, mức độ hảo cảm cùng tín nhiệm của hắn đối với nàng ta ngay lập tức tăng mạnh.
Nghề nghiệp bác sĩ ở thời đại bây giờ không phải ai cũng có thể làm, ngoại trừ cố gắng thì xuất thân mới thứ là quan trọng nhất.