Chưng 34: Không Thể Nhìn Lén
Ngoại ô tây khu thành phố Huyền Lục - Phân cục Cục kiểm soát không gian.
Nơi đây là một khu vực được bao trùm kín mít bởi tường vây bằng bê tông cao mấy chục mét.
Cho dù là nhìn từ bên ngoài vào thì cũng có thể thấy những tòa tháp cao chọc trời được làm từ sắc thép.
Những tòa tháp chọc trời này chính là tháp tín hiệu, nó có rất nhiều tác dụng nhưng tác dụng chính là khống chế điều khiển vệ tinh được thả bên ngoài vũ trụ.
Trong khoảng thời gian này thì bên trong tháp có không ít người đang làm việc, Chu Lâm cũng là một trong số những người đó.
" Không biết tên kia lúc nào mới về nữa "
" Hi vọng đừng như lần trước đi đến tận một giờ chiều, hại ta suýt nữa c·hết đói..."
Chu Lâm là một người có xuất thân thường thường không có gì lạ, tất nhiên đây là hắn nghĩ vậy thôi chứ đối với rất nhiều người thì hắn vừa sinh ra là mang theo huyết mạch cao quý, thừa hưởng rất nhiều đặc quyền.
Sinh ra ở một gia đình có truyền thống quân nhân, bởi vậy cuộc đời của hắn đã được sắp xếp sẵn hết rồi.
Sau khi học xong cao trung thì bắt đầu cuộc sống trong trường sĩ quan q·uân đ·ội.
Chỉ là hắn giống như không có thiên phú, thành tích trong trường không đủ xuất sắc.
Cuối cùng thì khi tốt nghiệp phải nhờ vào quan hệ của phụ mẫu mới thành công lấy được quân hàm trung úy...
Sau đó được lại phụ mẫu ném vào Cục kiểm soát không gian, và bây giờ hắn đang ở nơi này làm một tên vinh quang quan sát viên.
" Oáp..." Chu Lâm che miệng ngáp một tiếng thật dài.
Trước mặt hắn là một bản điều khiển với vô số nút bấm, phía trên treo ba chiếc màn hình lớn.
Ngáp xong hắn liền uống một ngụm cà phê cho tỉnh táo, chỉ là khi uống thì ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình một giây nào.
Hắn không dám có một chút bất cẩn nào, vì đây là nhiệm vụ rất quan trọng mà thượng cấp giao cho, nếu làm tốt có khi còn được thăng chức cũng nên.
" Bọn chúng không xuất hiện nữa nhỉ ? Xem ra phải làm một bản báo cáo về việc này " Chu Lâm nhìn màn hình mà miệng lầm bầm lầu bàu.
Hình ảnh bên trong màn hình không có động tĩnh gì mới, làm cho hắn thấy có hơi nhàm chán.
"...Xem tí chắc không sao đâu nhỉ ?"
Nghĩ vậy hắn liền làm ra vài thao tác, rất nhanh ở góc dưới màn hình đã xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ.
Đó là hình ảnh của một con quái vật vượt ngoài tầm hiểu biết của Chu Lâm, những thứ này là do hắn làm ra việc vi phạm quy tắc mới có được.
Lòng hiếu kỳ ai cũng có, Chu Lâm cũng ngoại lệ, dù biết hết hiếu kỳ sẽ hại c·hết mèo nhưng lại không nhịn nổi.
Nếu bị thượng cấp biết được thì sẽ không thiếu được một trận phê bình kiểm điểm, thậm chí sự việc mà nghiêm trọng thì sẽ phải ra tòa án quân sự nên hắn vô cùng cẩn thận.
" Chậc chậc, đáng lí ra bọn chúng chỉ nên xuất hiện trong phim kinh dị thôi, ai mà ngờ được chúng lại thật sự tồn tại chứ..."
Nhìn những con quái vật đang thu gom t·hi t·hể mà Chu Lâm thấy rợn sống lưng, sợ thì sợ nhưng vẫn muốn tiếp tục xem, có lẽ là ai cũng có tâm lý tìm kiếm sự kích thích đi.
" Chu Lâm, đến giờ ăn trưa rồi mà ngươi vẫn còn ở đây à "
Một giọng nói từ ngoài của truyền vào, " Cạch " theo sau đó là tiếng mở cửa, suýt nữa đã làm tim hắn nhảy lên cổ họng.
" Chờ tí nữa, Vương Vân tên đó đi ăn trước rồi "
" Chờ hắn về mới đến lượt ta "
Chu Lâm vừa nói vừa sử dụng tốc độ ánh sáng tắt đi hình ảnh.
Đây cũng là lý do làm cho hắn có gan làm việc trái quy tắc điều lệ, làm việc trong một phòng riêng thì dù cho có người đi vào thì hắn hoàn toàn có đủ thời gian để che giấu, không ai có thể biết được.
" Mà này Trương Phong, ngươi đến đây làm gì vậy ? "
" Ăn xong rồi à ?"
Đây là Trương Phong, bằng hữu của hắn từ lúc học ở trường sĩ quan q·uân đ·ội, cho đến lúc cùng nhau làm việc tại đây thì hai người vẫn như cũ là bằng hữu thân thiết.
" Còn chưa đây, giờ ta mới chuẩn bị đi thôi "
" Hay là để ta chờ ngươi đi chung ? "
" Không cần, người tự đi đi. Tên kia ăn lâu lắm, ngươi chờ thì coi chừng xỉu đấy "
" Vậy được rồi " Trương Phong nghe thế thì không nói gì thêm.
" Hình như có kẻ nào đó đang nói xấu ta thì phải " Lúc này lại có một người từ bên ngoài đi vào.
Người đi vào là một tên thanh niên đẹp trai, trên mặt đeo mắt kính ra vẻ trí thức.
" ? Hôm nay ngươi ăn nhanh thật đấy, có thể đó " Chu Lâm có hơi xấu hổ, vừa nói xấu xong thì chính chủ lại tới, cũng quá mức trùng hợp đi chứ.
" Hừ " Vương Vân hừ một tiếng, ánh mắt chuyển sang một người khác.
" Còn ngươi nữa Trương Phong, đến đây làm gì ? "
" Còn không mau đi ra ngoài, chỗ này được thượng cấp dành riêng ra để làm nhiệm vụ đặc biệt, ai cho phép ngươi tùy tiện đi vào ? "
"..."
" Tên c·hết bầm giả danh tri thức " Trương Phong thấy rất bất mãn mắng lại.
Vương Vân dùng ánh mắt nhàn nhạt liếc hắn, rồi nói " Tốt lắm, ta hiện tại liền đi báo cho thượng cấp "
"..."
" Cái gì đấy, sao lại cãi nhau rồi ? " Chu Lâm thấy cảnh này thì rất bất đắc dĩ, vốn định khuyên giải nhưng giữa chừng lại thấy có biến.
" Đừng cãi nữa, Vương Vân mau đến đây xem đi, xảy ra chuyện rồi "
" Thế nào ?"
" Có người từ trong ngục giam đi ra ngoài "
Vương Vân giật mình vội vàng lao đến sát màn hình, ánh mắt nhìn chòng chọc vào đó.
" Lập tức báo cáo "
Vương Vân nói xong, lập tức hành động.
Rà rè rè rè rè...Chỉ là không đợi hắn làm xong thì một âm thanh chập chờn đã vang lên.
Hình ảnh trên màn hình ngay lập lập tức hóa thành màu đen.
" ? "
" Chuyện gì xảy ra " Vương Vân cau mày.
" Chu Lâm, ngươi kiểm tra xem là mất tín hiệu vẫn là xảy ra trục trặc "
" Ta thông báo trước đã "
Vương Vân nhanh chóng chạy về bàn làm việc của mình.
" Báo cáo..."
Cạch cạch cạch cạch.
" Không phải mất tín hiệu, có lẽ là do trục trặc thế nhưng..." Chu Lâm kiểm tra một hồi thì thấy rất khó hiểu.
" Trục trặt không phải ở đây...nếu vậy thì ở đâu ? Chẳng lẽ là vệ tinh gặp vấn đề ?!? "
Nghĩ tới loại khả năng này làm hắn thấy rất hoảng hốt, không thể tin được.
" Lớn chuyện rồi "
" Phải báo cáo ngay !!! " Thần sắc của hắn rất kinh hoàng, vừa định hành động thì đột ngột dừng lại.
" Không, không cần thiết "
" Nếu như là vệ tinh bị trục trặt vậy thì phân khu tuyệt đối sẽ nhận ra ngay lập tức "
Hắn đoán không sai bởi vì toàn bộ phân cục đã nổ rồi, tất cả mọi người loạn thành một đống.
" Bị gì thế ? hình ảnh đâu rồi "
" Mất tín hiệu sao ? "
" Không phải, tín hiệu vẫn bình thường "
" Tất cả im lặng, xem xét xem có thông tin gì được gửi về từ vệ tinh không ?"
" Báo cáo phó cục, có thông tin vừa được gửi về "
" Theo báo cáo vệ tinh xuất hiện một số hỏng hóc ở bộ phận ghi chụp hình ảnh, còn có... "
" Lý do hỏng hóc không thể xác định "
" Dự kiến sẽ có thể phục hồi trong mười hai giờ "
" Không có lý do ? Đùa ta đây, chẳng lẽ nó có thể tin mình hỏng không thành. Tiếp tục điều tra, nhất định phải tìm ra được nguyên nhân "
" Rõ ràng, mệnh lệnh sẽ lập tức được chuyển đi "
" Tốt lắm mọi người tạm thời..."
Phó cục trưởng Dương Võ thở phào nhẹ nhõm, tiếp đó lại bàn giao một số việc.
Vừa bàn giao xong không được bao lâu thì trợ lý của hắn lại vội vàng chạy đến.
" Thưa phó cục, bộ phận giám thị ngục giam thành phố Đại Giang vừa đưa lên một phần báo cáo, mời ngài xem qua " Trợ lý vừa nói vừa thao tác một chiếc máy tính.
Màn hình máy tính rất nhanh đã hiện ra hình ảnh.
Dương Võ xem không được bao lâu thì giật mình, không nhịn được mà kinh hô.
" Cái gì !!?"
Khuôn mặt của hắn liên tục biến đổi, cuối cùng cau mày từ trong người lấy ra một chiếc điện thoại.
" Là ta đây, xảy ra chuyện..."
...
" Ngươi đang nhìn gì vậy ? Trên trời có cái gì bay qua sao ?" Hàn Thanh Tuyền nhìn lên bầu trời hỏi một cách khó hiểu.
" Không có chứ "
" Có nha... " Thiếu niên thu hồi ánh mắt đang ngước lên trời, nhếch miệng cười cợt.
" Một vài con côn trùng thích nhìn lén ấy mà "
" Côn trùng nhìn lén ???" Trên đầu nàng ngưng tụ ra vài dấu chấm hỏi thật lớn.
Ở đâu ra côn trùng ?
Không lẽ vừa bay qua, nhưng không thấy à...
Ánh mắt thiếu niên xoay chuyển một vòng tròn, nụ cười trên khóe miệng dập tắt, tiếp tục đi về phía trước.
" Đi thôi "
" A...được "