Chương 25: Huynh Muội Đùa Giỡn
Phần sau của chương trình không còn gì thú vị nữa. Đánh xong múa xong đã đời, thì tên dẫn chương trình bắt đầu hỏi thăm cảm nghĩ của hai bên.
Tất cả rất bình thường, lão giả dù ra vẻ khiêm tốn nhưng lại không che giấu được sự kiêu ngạo của mình.
Còn hai người mang theo katana cứ như rất chán ghét hắn, bắt tay xong thì điên cuồng chà xát lòng bàn tay vào quần áo, hận không thể chà rách da tay.
Khi chương trình kết thúc, hai người mang katana chậm rãi rời khỏi sân khấu.
Lão giả lại không chịu đi như người bình thường, chân này đạp chân kia bay như chim, cứ như khinh công trong phim võ hiệp ấy.
Làm vậy đúng là rất phong cách, cũng rất đẹp trai.
Nhưng mà...
" Giả quá đi mất "
Thiếu nữ thiếu chút nữa là tin hắn dùng khinh công bay ra rồi.
Cũng may mắt nàng khá tinh, trong chớp nhoáng đó đã nhìn thấy sợi dây màu đen.
" Thế nào ? Có phải là rất lợi hại hay không "
Tống Thanh lại không nhận thấy có gì khác thường, nhếch miệng hỏi thăm cảm nhận của nàng.
" Ừm rất lợi hại, chỉ là..."
" Ta không hiểu vì sao hắn cứ múa tới mua lui, quay qua quay lại để làm gì ? "
" Làm vậy có thể gia tăng sức mạnh sao ?"
"..."
" Cái này..."
Ngay lập tức Tống Thanh đã bị câu hỏi của nàng làm cho bối rối, câm nín không biết trả lời như thế nào.
Ngẫm nghĩ mãi cũng không biết nên nói thế nào mới tốt.
" Chắc chỉ có thể hỏi người luyện Thái Cực Quyền mới có thể biết được câu trả lời "
Hắn lúng túng gãi đầu, ậm ờ đem vấn đề vứt sang chỗ khác.
" Vì biểu diễn thôi chứ làm gì nữa, bay nhảy như vậy không phải rất đẹp mắt sao ?"
" Phụ thân "
Thiếu giơ tay vẫy vẫy, tiếp đó hiếu kỳ hỏi.
" Vậy ta thấy trong video có đại sư Thái Cực Quyền dùng tay không đỡ đao cũng chỉ là biểu diễn sao ?"
Tống Tranh vừa từ trên lầu đi xuống vừa giải thích.
" Chắc chắn là vậy rồi, tay không bắt đao ? Nghe liền biết không hợp lí, nói chung chỉ là chiêu trò mà thôi "
" Ra là vậy, ta còn tưởng là thật đây "
" Hừ hừ "
" Đều tại lão ca tự tin thái quá làm ta bị nhiễm theo "
Thiếu nữ gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nhưng Tống Thanh giống như không phục cho lắm.
" Phụ thân nói thế là không đúng rồi, ta có chú ý qua tin tức nhé "
" Trong giải đấu võ thuật liên bang thì người đạt giải quán quân phần lớn đều sử dụng võ thuật cổ truyền "
" Giải đấu được cử hành từ Viêm Hoàng năm một trăm cho đến giờ, thì cứ mười vị quán quân trong đó ít cũng có tám người dùng võ cổ truyền..."
" Không phải là Bát Cực Quyền cũng là Thái Cực Quyền, còn có Hình Ý Quyền nữa "
" Vậy mà ngươi lại nói đó là chiêu trò, sao có thể chứ "
Hắn tìm hiểu rất kỹ nói có lí có chứng, thậm chí có ví dụ, không dung kẻ khác phản bác.
Hắn từ nhỏ đã rất thích võ thuật, bởi thế đối với võ thuật có một niềm đam mê to lớn. Cho dù là phụ thân cũng không thể sỉ nhục nó được.
" Ha ha "
" Ngươi còn nhỏ có rất nhiều chuyện không hiểu được đâu, sự thật diễn ra ở trước mắt thì cũng chưa chắc đã là thật "
Tống Tranh không rảnh mà cùng hắn tranh luận, vứt lại hai câu xong liền đi thẳng về phòng ăn.
" ? "
Tống Thanh cũng hồ đồ rồi, không hiểu phụ thân có ý gì.
" Mà khoan đã, ta dù gì cũng hai mươi tuổi rồi "
" Nhỏ chỗ nào cơ chứ ?"
" Ngươi nhỏ thật mà, người lớn ai lại suốt ngày đi bắt nạt con nít "
Thiếu nữ cũng chen mồm vào chế nhạo hắn.
" Ngươi muốn b·ị đ·ánh nữa sao ?" Tống Thanh nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt lướt lên lướt xuống tìm kiếm vị trí thích hợp để xuống tay.
" Đấy đấy, ta nói ưa thích bắt nạt con nít quả là không sai "
Thiếu nữ kiêu ngạo đáp trả như một con thiên nga. Chỉ là khi nhìn đến ánh mắt không có hảo ý của hắn, thì bị dọa rụt cổ biến thành con vịt.
" Ngươi nhìn đi đâu đấy !?!"
" Biến thái !!!"
Nàng giơ chân toàn lực đá ra một cước bay thẳng về mặt hắn.
Rắc ! Âm thanh gãy xương vanh lên.
Tống Thanh ôm lấy cỗ té ngã xuống sàn nhà.
Vào lúc này hắn còn chưa lấy lại tinh thần, ngồi dưới mặt sàn mà còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
" Ui đau đau "
Chỉ đến khi thấy cổ đau đớn thì mới hiểu được.
" Oắt con này, đá mạnh vậy làm gì ? Muốn á·m s·át lão ca ngươi à "
Tống Thanh sinh không thể luyến ôm lấy chiếc cổ đau đớn, vô cùng khó khăn leo lại lên ghế.
" Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, cẩn thận móc mắt ngươi á " Thiếu nữ nhe răng trợn mắt, giơ lên nấm đấm thị uy.
" Dù có thèm khát hơn nữa thì lão ca cũng không thể nào đối với muội muội của mình ra tay chứ ?"
" Ngươi con oắt này...."
Tống Thanh lầm bầm lầu bầu, buồn bực nằm trên ghế xoa xoa cổ.
" E he he ~~~ "
Thiếu nữ ngạo kiều xoay đầu đi, mặc kệ hắn.
Tống Thanh xoa b·óp c·ổ đến khi hết đau thì tiếp tục xem ti vi.
Còn thiếu nữ lại không quá hứng thú, nàng nằm ỳ ra trên ghế y như một con mèo lười biếng.
Nhưng cứ nằm đó thì lại quá nhàm chán, đầu bếp cũng chưa làm xong thức ăn, thế là nàng lấy điện thoại ra chơi đùa.
" A đúng rồi " Chơi một hồi nàng đột nhiên nhớ đến điều gì.
" Lão ca ~~~"
" Có chuyện mau nói, không có thì câm mồm. Đừng có ỏn a ỏn ẻn, nghe mắc ói "
Tống Thanh bực tức liếc xéo nàng một cái, nói năng không chút khách khí.
"..."
Thiếu nữ còn chưa kịp nói gì thì đã bị một đống chữ chèn cứng cổ họng.
" Đồ đần lão ca " Nàng thầm mắng một tiếng.
" Đừng lạc đề, lão ca ngươi có biết vụ việc ở ngục giam ngoại ô phía nam thành phố không ? "
" Ta xem qua rồi, thật thật giả giả. Người thì nói côn trùng cổ đại, người lại nói người ngoài hành tinh, chả biết đâu mà lần "
" Mà ngươi hỏi để làm gì ?"
Tống Thanh ngẩng đầu lên tùy ý đáp.
" Hỏi chơi thôi "
" Ta biết từ sáng sớm rồi, vốn định lên hóng tiếp nhưng ai mà ngờ đâu mất tiêu hết rồi "
" Mất tiêu ?"
" Thì là vậy đấy, từ bài báo cho đến topic đều biến mất "
" Chỉ cần tìm kiếm mấy từ liên quan thì đều bị lỗi, không thể tra được, cứ như bị cấm ấy "
" Giống như những trang k·hiêu d·âm sao ? "
" E ? Lão ca biến thái !!! Lại đi xem mấy thứ đó "
Thiếu nữ kinh ngạc ngây người, không thể tin được nhìn về phía Tống Thanh.
Ánh mắt vô cùng thất vọng, cứ như không muốn nhận người đại ca này nữa.
Tống Thanh cũng nhận ra mình lỡ miệng, thế là nhanh chóng nói sang chuyện khác.
" Lúc đầu còn định rủ vài tên bằng hữu qua đó tìm hiểu thực hư thế nào nữa cơ "
" Ngươi muốn c·hết sao, quên lời của phụ thân rồi à ?"
" Chỉ là dự định thôi, còn chưa thực hành nữa mà "
Tống Thanh nhún vai, trong lòng rất vui mừng.
Ha ha !!!
Đánh lạc hướng thành công.
Lão tử đúng là thiên tài.
" À đúng rồi lão ca, ngươi không thấy kỳ lạ sao, phụ thân cứ như đã biết trước nên mới cấm chúng ta đi đến phía nam thành phố ấy "
" Kỳ lạ cái lông gà, phụ thân là cục trưởng cục cảnh sát thành phố đấy, ngục giam lại thuộc sự quản lí của cục cảnh sát..."
" Vậy thì phụ thân biết trước cũng có gì lạ đâu "
" Muội muội ngoan, động não lên đi chứ "
Tống Thanh đến cuối còn cố trêu chọc nàng.
Nàng như xù lông mèo, phồng má chỉ hắn.
" Đừng tưởng ta không biết ngươi đánh trống lảng, vậy mà còn dám trêu ta ?"
" Khai nhanh lên, xem văn hóa đồi trụy ở đâu ? "
" Thể loại nào ?"
" Có phải hay không thể loại muội muội cùng ca ca làm chuyện bậy bạ ? "
Nàng tra hỏi mà không biết điểm ngừng, nói xong lại làm chính mình ngượng đỏ mặt.
" Ơ "
" Cái này..."
Hướng gió đột ngột đảo ngược làm Tống Thanh không kịp phản ứng, ú ớ mãi vẫn không nói ra được chữ nào.
" Hừ "
Thiếu nữ cố nén ngượng ngùng, ngạo kiều hừ nhẹ.