Chương 12: Nhận Ra Bất Thường
Một gia đình bốn người cùng ngồi dùng bữa, đây đúng là một hình ảnh ấm áp.
" Tiểu Linh, hôm nay ở trường thế nào ?"
Phụ thân Tống Tranh dùng cơm xong đầu tiên, sau đó hỏi.
" Cũng như bình thường thôi, chỉ là hôm nay có học sinh được đặc cách vào trường "
" Chỉ là chưa biết sẽ được nhận vào lớp nào. "
Thiếu nữ cũng đã ăn xong, bỏ bát xuống rồi mới trả lời.
Tống Tranh gật gù không nói gì thêm, giống như không quá hứng thú với chuyện này.
Nhưng Tống Thanh lão ca của nàng lại xen mồm vào.
" Thật không hiểu sao lại cho bọn đó vào học, không phải làm ô nhiễm không khí sao ?"
Hắn không mở mồm còn tốt, vừa mở mồm ra lập tức làm cho thiếu nữ xù lông.
" À há, lão ca ngươi không nói thì muội muội đáng yêu của ngươi lại quên mất tiêu "
" Phụ thân mau mau đánh hắn "
Nàng vừa nói vừa đưa tay kéo áo của Tống Tranh.
" Thế nào ?"
Tống Tranh còn đang ngồi nhâm nhi ly trà, đến khi nghe hai huynh muội nói thế thì hiếu kỳ hỏi.
" Phụ thân đừng nghe muội muội nói mò, ta..."
" Hắn lại đánh nhau á, ỷ vào có võ nghệ nên suốt ngày đánh người đấy phụ thân"
Thiếu nữ vội vàng cáo trạng, cũng cắt đứt lời nói của hắn.
Tống Tranh nghe thế sắc mặt lập tức chìm xuống.
Hắn còn chưa kịp mở miệng răn dạy thì Tống Thanh đã c·ướp lời.
" Phụ thân đừng nghe muội muội mói bậy, ta là đánh bao cát, đánh bao cát chứ không đánh người "
Hắn thấy sắc mặt của phụ thân liền chảy mồ hôi như mưa, mở miệng giải thích vô cùng nhanh.
Rất sợ phụ thân một lời không hợp lập tức cho hắn một trận thừa sống thiếu c·hết.
" Lại nói dối rồi, vậy máu dính trên tay của ngươi giải thích thế nào ?"
" Định xem muội muội ngươi là ngu xuẩn hay sao "
Thiếu nữ phản bác có lí có chứng, ngẩng đầu khiêu khích, ưỡn đầu kiêu ngạo như một chú thiên nga, cũng làm lộ ra chiếc cổ trắng như tuyết.
"..." Tống Thanh che mặt, mệt mỏi giải thích lần nữa.
" Ta đánh bao cát thật, ai lại đi đánh đồng bào bao giờ "
" Phụ thân, ngài xem ta nói có đúng không "
Hắn nói với ý tứ sâu xa, nhưng cả phụ thân cũng muội muội đều hiểu hắn có ý gì.
" Ừm, nghe lời "
" Đều là đồng bào với nhau, đánh đấm không tốt "
" Ngươi lại là nhi tử của ta nữa, phải biết giữ thể diện cho bộ mặt của ta "
Tống Tranh hài lòng, ý vị thâm trường dạy bảo thêm cho hắn.
" Phụ thân nói đúng lắm " Tống Thanh tất nhiên là không dám cãi mà thuận theo đáp lời.
" Xì !!!" Thiếu nữ ngồi bên cạnh lại thấy rầu rĩ, không vui một tí nào.
Có lẽ là thấy thất vọng vì không được xem hình ảnh lão ca b·ị đ·ánh cũng nên.
Tống Thanh thấy thế thì rất khó chịu hướng về nàng trừng mắt.
" Oa mẫu thân, lão ca đe dọa ta nha " Nàng nhảy dựng lên lao vào lòng một vị mỹ phụ.
Vị mỹ phụ này tên Lâm Hi, chính là thê tử của Tống Tranh, dù tuổi tác đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn rất xinh đẹp, tràn đầy mị lực.
Lâm Hi vuốt ve đầu của nàng, sau đó quay sang răn dạy nhi tử của mình.
" Người trừng cái gì vậy, dọa sợ muội muội ngươi rồi không thấy sao "
"..."
" ? "
" Bất công quá đi mất " Tống Thanh thầm mắng trong lòng.
Tống Tranh vô cùng vui vẻ nhìn bọn huynh muội bọn họ nháo trò.
Có thể nhìn gia đình ấm áp mỹ mãn thế này thì đã quá đủ với hắn rồi.
Reng reng reng !!!
Tiếng điện thoại đột ngột vang lên làm ánh mắt của mọi người đều tập chung về phía bàn ăn.
Nơi đó đặt một chiêc điện thoại đang kêu lên ing ỏi.
" Cục phó - Lâm Thành Phong " Đây là tên người gọi được hiện ra trên màn hình điện thoại.
Tống Tranh thấy người gọi đến liền tiếp điện thoại.
Hắn chỉ vừa bắt máy đã nghe được người ở đầu dây bên kia đang rất gấp rút hoảng hốt.
" Tỷ phu, xảy ra chuyện lớn !!!"
Tống Tranh cau mày " Chuyện gì xảy ra ? Từ từ nói, đừng hoảng hốt như vậy "
" Chúng ta đã hoàn toàn mất đi liên lạc với Ngục Giam Trọng Phạm số sáu "
" Cái gì !!!"
Khi nghe rõ bên kia đang nói gì thì hắn trừng lớn hai mắt, không thể tin được.
" Chuyện rất phức tạp, ngươi mau đến Cục cảnh sát, ta sẽ giải thích rõ ràng "
" Năm phút, trong vòng năm phút ta sẽ đến " Tống Tranh trầm giọng nói.
Lâm Hi nghe được thì ngay lập tức đi lấy y phục cùng chìa khóa xe giao cho hắn.
" Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì sao ?" Tống Thanh thấy hắn gấp rút như thế thì hiếu kỳ hỏi.
" Xảy ra chuyện lớn, trong khoảng thời gian này nếu không có việc quan trọng cũng đừng chạy đến vùng ngoại ô ở phía nam thành phố "
" Hiểu chưa ?"
Tống Tranh vô cùng nghiêm túc dặn dò hai tên nhi tử nhi nữ của mình.
" Vâng, ta cũng đâu rảnh mà chạy xa vậy "
" Ặc, ta đúng là có hẹn với bằng hữu nửa đêm qua đó dạo phố "
" Mà phụ thân đã nói thế thì thôi vậy " Thiếu nữ cũng gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.
" Tốt lắm, hai ngươi ở nhà ngoan một chút đi, đừng làm mẫu thân của các ngươi thấy phiền "
" Ta phải đi rồi, cũng không cần chờ, tối nay khả năng cao sẽ không về được "
Tống Tranh nói xong liền chạy vội ra ngoài, lên xe rời đi.
...
Khoảng cách từ khu biệt thự cao cấp đi đến Cục cảnh sát thành phố cũng không xa lắm.
Tống Tranh lái xe chạy như bay, không thèm nhìn đèn đỏ nên chưa đến ba phút đã đến nơi.
Còn về cảnh sát giao thông ?
Trò cười, dù gặp phải thì có dám kêu ngừng hay không cũng là một cái vấn đề, dù sao cảnh sát ở thành phố này ai mà không biết hãng xe cũng biển số xe của hắn cơ chứ.
Vả lại đây cùng là tình huống đặc biệt, một tòa ngục giam hoàn toàn mất đi liên lạc với bên ngoài, đây là chuyện rất lớn vô cùng lớn.
Nên được ưu tiên cũng là bình thường.
Đi đến trước cổng cục cảnh sát hắn liền giao xe cho cảnh vệ ở đó.
Thời gian đâu mà đi đỗ xe nữa chứ, hắn ba chân bốn cẳng chạy thẳng vào cục cảnh sát.
Vừa bước vào trong liền thấy không khí ở đây vô cùng trầm trọng, mặc dù thường ngày cũng rất nặng nề nhưng không thể so với hôm nay được.
Cảnh sát đi qua đi lại rất gấp rút, có không ít người mang theo vũ trang đầy đủ.
" Cục trưởng "
" Cực trưởng "
Thấy hắn bước vào trong lập tức đã có người chào hỏi.
Tống Tranh gật đầu sau đó nhanh chóng đi lên văn phòng của mình.
Ở đây hắn đã gặp được cục phó Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong cỡ bốn mươi tuổi nhìn rất phổ thông, trông vô cùng bình thường nếu mà bước vào đám người thì khó mà nhận ra được hắn đang nắm giữ chữ vị rất cao.
Khi hắn thấy Tống Tranh đã đến thì vô cùng mừng rỡ, trong lòng thấy ổn định hơn hẳn.
" Cục trưởng, ngươi rốt cuộc đến rồi "
Tống Tranh không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề chính.
" Nói rõ ràng xem, chuyện gì đã xảy ra ?"
" Được, ta sẽ nói ngắn gọn "
Lâm Thành Phong hít sâu một hơi sau đó mới bắt đầu nói.
" Mọi chuyện bắt đầu từ hai giờ trước, khi đó chúng ta đột ngột mất liên lạc với Ngục Giam Trọng Phạm số sáu "
" Lúc đầu chỉ nghĩ là tín hiệu hay đường dây gặp vấn đề nên đã cử người đi tìm hiểu cùng sữa chữa "
" Sau đó nửa giờ thì liên lạc vẫn chưa được khôi phục, ta còn chưa kịp có hành động mới thì đã có người gọi điện báo cảnh sát"
" Nói có tiếng súng liên tục phát ra từ trong ngục giam, thậm chí là t·iếng n·ổ vô cùng lớn "
" Sau đó ta trực tiếp gọi điện cho ngươi, ta hoài nghi ngục giam đã bị không biết phần tử chiếm cứ, nếu không đã sớm đã có tin tức đưa ra ngoài rồi "
Tống Tranh trầm mặt suy tư, tiếp đó liền nói.
" Đã cử người đến đó xem xét tình hình chưa ?"
Lâm Thành Phong gật đầu " Ta đã cử hai đội lực lượng đặc nhiệm đến đó xem xét tình hình "
" Có lẽ rất nhanh sẽ có kết quả "
" Hiểu rồi, vậy thì chờ thôi "
" Đúng rồi, người đi chuẩn bị một cuộc họp đi "
" Chuyện lần này mặc kệ là có không biết phần tử chiếm cứ nhà giam, vẫn là vấn đề về tín hiệu liên lạc thì cũng cần họp để bàn cách xử lí "
" Rõ ràng, ta đi chuẩn bị ngay đây "