Chương 11: Chạm Mặt Ở Địa Ngục
" Các ngươi làm cho ta thấy rất không vui "
Tử Vũ mở miệng nói một cách chậm rãi, từ biểu cảm không thể nhìn ra hắn đang vui vẻ vẫn là tức giận.
" Vốn là tất cả đều có thể sống sót, nhưng thật đáng tiếc..."
" Ai lỡ có c·hết thì hãy trách kẻ đã nổ súng lúc nãy nhé, nguyện cho các ngươi có thể gặp nhau dưới địa ngục..."
Đám người đã sớm lấy lại tinh thần, cũng nghe rõ ràng những gì mà hắn nói.
Nhưng càng nghe lại càng kinh hãi, hơi lạnh thổi vào người, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
"..."
"..."
Có người muốn mở miệng nói gì đó như há miệng ú ớ mãi vẫn không phát ra được một chữ nào.
Cứ như cổ họng đã bị bịt kín, tất cả sợ hãi hoảng loạn đánh mất phương hướng.
Lại có kẻ ngu ngốc bởi vì đả kích liên tục mà bất chấp tất cả bỏ chạy.
Phốc !
Chạy không quá ba bước đã b·ị c·hém đứt làm đôi.
Những kẻ khác lấy đó làm gương, không còn bất kỳ kẻ nào dám tùy ý di chuyển.
Còn về người b·ị c·hém c·hết thì sao ?
Tất cả mọi người đã quá quen thuộc, so với bị g·iết một lúc cả trăm người thì chỉ một cũng chẳng ăn thua gì.
Động không thể động, nói không thể nói, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, vận mệnh đã không còn thuộc về mình.
Cứ như tâm ý tương thông, tất cả đều đưa mắt về thiếu niên đứng ở kia, chờ đợi số phận sắp đến...
Là rốt là xấu không phải do họ quyết định.
So với phần lớn người thấp thỏm bất an thì có số ít kẻ không biết sợ hãi là gì, chỉ cảm thấy rất mới lạ.
Chẳng hạn như Hàn Thanh Tuyền, so với sợ hãi nàng càng thấy mong chờ hơn bao giờ hết, muốn biết chuyện thú vị gì sẽ xảy ra.
" Xem ra mọi người đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý rồi nhỉ ?"
Tử Vũ cuối cùng cũng nở một nụ cười bình thản, không còn vẻ mặt vô cảm nữa.
Và lần này cũng không ai lại đáp trả lại bằng một phát súng.
" Vậy giờ...lễ rửa tội..."
" Chính thức bắt đầu !!! "
Trong giây lát...
Thế giới trở nên u ám mất đi màu sắc, mặt trời treo trên cao chiếu xuống ánh sáng nhưng lại không chút nào ấm áp.
Ánh nắng lại mang theo luồng hơi lạnh lẽo thấu xương, mặt trời dần dần ảm đạm như muốn bị dập tắt.
Tầm nhìn kéo lên cao.
Chỉ thấy ngục giam không hợp nhau với bên ngoài.
Một nơi u ám âm trầm như hang ổ của ma quỷ, một nơi lại bị ánh sáng chiếu rọi ấm áp mà an bình.
Tạo nên một sự đối nghịch đến cực hạn.
...
Thành phố Đại Giang khu biệt thự cao cấp.
Tòa biệt thự số hai, nơi đây là nơi ở của một trong những nhân vật có quyền thế lớn nhất thành phố Đại Giang.
Cục cảnh sát thành phố Đại Giang, Cục trưởng Tống Tranh.
Một chiếc xe sang trọng từ xa chạy đến, sau đó ngừng lại ngay trước cổng biệt thự.
Cạch !
Tài xế nhanh chóng từ trên xe bước xuống, tay chân lanh lẹ mở ra cửa xe phía sau.
Cửa đã mở ra nhưng người bên trong không có ra ngay mà ngồi đó dặn dò.
" Đem xe đi rửa đi, nhớ kỹ ngày mai phải đến đúng giờ đấy "
" Đến trễ một lần nữa là ta để phụ thân đuổi ngươi đấy "
Giọng nói đó rất trẻ trung mềm mại, như có từ tính làm người nghe không nhịn được u mê.
" Tiểu thư thứ lỗi, bởi vì nhi tử ta bị t·ai n·ạn giao thông thế nên..."
" Ta biết, bởi thế mới bỏ qua cho ngươi lần này. Tất nhiên là ta không hi vọng có lần sau hiểu chưa ?"
" Ta hiểu rõ thưa tiểu thư "
" Ừm "
Một tên thiếu nữ chậm rãi bước xuống từ trên xe, nàng trông rất trẻ tuổi có lẽ cỡ mười sáu mười bảy mà thôi.
Nàng ta mặc trên người là đồng phục cao trung, ngũ quan mỹ lệ xinh đẹp, ở trong trường học có lẽ đủ để xưng giáo hoa.
Xách lên ba lô trong tay, nàng nhanh chóng xong vào trong biệt thự.
" Tiểu thư thật tốt bụng..."
Tài xế ngồi trong xe nhìn nàng bước vào trong mà âm thầm cảm thán, cũng rất biết ơn.
Từ ngoài bước vào gặp phải đầu tiên chính là phòng khách rộng rãi, được trang trí vô cùng xa hoa tráng lệ.
Trong phòng có một tên nam nhân trung niên đang ngồi uống trà, tuổi tác không quá sáu mươi, khí chất trông rất uy nghiêm hùng dũng.
Thiếu nữ khi thấy hắn thì lập tức chào hỏi.
" Phụ thân, ta đi học về rồi này "
" Ừm mau vào đi, sắp đến giờ ăn rồi đấy "
" Vâng "
Trong bếp cũng có âm thanh vang vọng đến.
" Linh nhi về rồi sao, mau thay đồ đi "
" Ta biết rồi thưa mẫu thân "
Thiếu nữ đáp lớn sau đó đi như bay lên lầu.
Nàng vừa bước lên lầu đã đụng phải một tên thanh niên lôi thôi.
Thanh niên trông rất đẹp trai tuấn lãng, mỗi tội quần áo hơi xộc xệch nhưng cũng vì thế mà làm cho hắn có thêm mị lực của sự lười biếng.
Thiếu nữ thì không quan tâm hắn đẹp trai hay là xấu trai, mà nhìn chằm chằm vào hai tay đối phương.
" Lão ca, ngươi lại đi đánh nhau có phải hay không ? " Nàng tức giận hỏi.
" Làm gì có, ngươi đừng có đoán bừa "
" Còn nói dối, tin hay không ta mách phụ thân "
" Ta đã nói là không có rồi cơ mà " Thanh niên đó nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.
" Vậy hai tay ngươi dính nhiều v·ết m·áu vậy là sao ?"
" Ngươi biết ta rất giỏi võ mà, luyện tập đánh bao cát nên nó vậy "
Nghe thế thiếu nữ lại càng tức giận hơn nữa, cầm trong tay ba lô đập về đầu hắn.
" Uy uy, có gì từ từ nói. Quân tử động khẩu không động thủ "
" Ta không phải quân tử, đi c·hết đi "
Thanh niên thấy ba lô đập tới chỉ có thể né tránh, cũng đâu thể đánh muội muội của mình phải không.
Tất nhiên nếu hắn dám làm thế thật thì tuyệt đối sẽ bị phụ mẫu rút gân lột da.
" Muội muội bình tĩnh nào, ta nói thật mà "
Thanh niên vẻ mặt buồn bực, liên tục né tránh.
Nhìn tốc độ di chuyển này có thể nhận ra hắn thân thủ rất mạnh.
" Hừ hừ, một cái chấm câu ta cũng không tin "
Thiếu nữ hậm hực không muốn nghe hắn chống chế nữa, dùng lực nhắm vài bản mặt đẹp trai đó mà đập thật mạnh.
" Đừng, đừng có đánh mặt "
" Ta thua ngươi rồi đấy được chưa, không thể đánh còn không thể chạy hay sao "
Thiếu nữ nhìn hắn chạy trối c·hết cũng không có đuổi theo.
Nàng rên một tiếng " Hừ, ngươi chạy đâu cho khỏi nắng "
" Đợi lát nữa dùng bữa để xem ngươi giải thích thế nào "
Nàng nhanh chóng đi vào phòng bắt đầu thay y phục, tắm rửa,...
Xe nhẹ đường quen xử lí chuyện cá nhân xong nàng liền bước đến bàn học.
Cạnh bàn thì một chiếc két sắt nho nhỏ, đây là nơi nàng để một ít đồ vật bí mật mà không muốn cho người khác biết.
Nàng từ trong đó lấy ra một quyển sổ dày, đem lên bàn lật lật tìm trang trống.
" Đây rồi "
Đặt bút, bắt đầu viết.
[ Thời đại Viêm Hoàng
Ngày hai, tháng một năm ba trăm.
Trời xanh mây trắng.
Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng chói chang nhưng ta lại thấy rất lạnh, còn không hiểu vì sao lại có cảm giác bất an...
Nhưng có lẽ do ta suy nghĩ nhiều cũng nên.
Một ngày như mọi ngày, không có quá lớn thay đổi.
A đúng, hôm nay có một học sinh được đặc cách nhập học nhỉ.
Trường của ta là Cao trung quý tộc, bình thường chỉ cho phép người có đầy đủ thân phận cùng xuất thân cao quý mới cho phép nhập học.
Xuất thân bối cảnh quá kém thì đừng mơ tưởng mà được đi vào.
Nhưng vẫn sẽ có một số ngoại lệ.
Mấy người khuê mật của ta bàn luận ghê quá đi.
Bọn họ nói mỗi năm sẽ có năm người ưu tú nhất sẽ được tuyển thẳng vào trường mà không cần xét duyệt bối cảnh cùng xuất thân.
Còn có lời đồn về việc sau khi tốt nghiệp sẽ bị cơ quan gì gì đó mời đi nữa chứ.
Không biết phụ thân có biết gì về nó không nhỉ.
Thật muốn biết, nhưng không dám hỏi, sợ bị mắng lắm...
A đúng, còn có lão ca nữa...
Đánh nhau thì thôi đi còn dám nói dối, đánh đến bàn tay toàn là máu mà dám nói đánh bao cát, xem ta là đứa bé ba tuổi hay gì...
Hừ hừ muội muội ngươi rất tức giật đấy...]
Cộc cộc !
Đang viết giữa chừng thì bị tiếng gõ cửa cắt đứt.
" Ai đấy, có gì không ?"
" Thưa tiểu thư, phu nhân để tiểu thư xuống dùng bữa chiều ạ "
" Ta biết rồi, xuống ngay đây "
Nàng đóng quyển nhật ký, nhẹ nhàng đặt lại vào két sắt.
Thấy két sắt đã khóa kỹ mới an lòng xuống dưới dùng bữa.