Quầy lễ tân của cửa hàng quần áo hạng sang tại thành phố Tây N đứng chật ních người. Tất cả đều đang bàn tán về phi vụ cá cược ngay tại đó. Nội dung cá cược rất đơn giản, ai ít tiền hơn sẽ quỳ xuống xin lỗi.
Chỉ thấy Khải công tử rút một tấm thẻ tín dụng, một tấm thẻ thành viên hạng Bạc, cộng thêm cái túi Armani và giấy tờ xe đưa cho quản lý. Quản lý cũng nhanh ý đưa cho nhân viên đi xác minh.
Bên này Phan Bá ra hiệu cho cô nhân viên tên Lam lấy giúp cái vali để lên quầy lễ tân. Hắn định bụng chỉ cần bao nhiêu đây cũng làm cho tên công tử nhà giàu kia hết hồn rồi.
Một lúc sau nhân viên trở lại nói vào tai của quản lý Hòa. Hòa hơi gật đầu, sau đó quay ra nói với mọi người:
“Trong thẻ tín dụng hiện có 7 tỷ, thẻ khách hàng hạng bạc hiện còn 300 triệu, cộng thêm tiền mặt 800 triệu, công tử Khải hiện tại có tài sản là 8 tỷ một trăm triệu. Chưa tính chiếc xe ngoài kia.”
“Không cần, chỉ cần bao nhiêu đây thì bọn nó cũng chẳng so nổi rồi.” Khải công tử nhếch mép khinh bỉ “Tụi này được cái gì mang ra hết đi. Giẻ rách!”
Phan Bá không nói gì ra hiệu cho nhân viên tên Nam lúc nãy mở vali. Bên trong đầy ắp từng chồng tiền polyme mới cứng, toàn bộ đều là mệnh giá năm trăm nghìn đồng.
Quản lý và mọi người lúc này ngơ ngác, nhìn cái vali khổng lồ cao nửa thân người, bên trong đầy ắp tiền. Ước lượng số này cũng không dưới năm tỷ đi? Không ngờ nhìn hai người trẻ tuổi ăn mặc lôi thôi lại có tiền như vậy.
Nhân viên cửa hàng nhanh chóng lấy vài cái máy đếm tiền ra, bắt đầu công việc đếm tiền.
Từng phút trôi qua, số tiền tăng lên từ 1 tỷ, đến 2 tỷ, đến 3 tỷ. Cho đến khi đến 5 tỷ mà số tiền mới chỉ hơn nửa. Tên Khải công tử đã bắt đầu đổ mồi hôi hột, thầm nghĩ không lẽ phải thua? Nhưng nhìn lại số tiền kia cũng còn không nhiều nên hắn cố nén mà xem hết.
Đến khi nhân viên đếm xong toàn bộ báo ra con số thì cả cửa hàng ồ lên:
“Nhìn cũng bình thường mà trên người mang theo những tám tỷ một trăm năm mươi triệu? Vậy là đủ thắng rồi.”
“Gì, tiền mặt hơn tám tỷ, vậy mà cũng mang đi được. Nể thật.”
“Người này tính đi mua đất hay gì ta? Có lẽ nào là mối lớn…” Một ông cò đất mắt sáng lên lẩm bẩm.
Công tử Khải thấy hai tên “nhà nghèo” chỉ hơn mình đúng năm mươi triệu thì không phục hét lên:
“Không tính, mày nói là tính toàn bộ tài sản. Tao còn cái xe ngoài kia trị giá hơn 5 tỷ rưỡi, mày có dám so?”
Phan Bá cười gằn: “Đã thua còn ngoan cố. Cho mày thua tâm phục khẩu phục.”
Lập tức hắn rút ra một tấm thẻ ngân hàng màu tím than, nhìn không nổi bật lắm nhưng hoa văn trên đó cực kỳ hoàn mỹ, dưới ánh sáng lại óng ánh phản chiếu mê người đưa cho quản lý. Quản lý nhanh chóng kêu nhân viên cầm đi xác minh.
Khách hàng có tiền nhìn tấm thẻ không thấy ghi tên ngân hàng, cũng không rõ đây là loại gì, chưa từng gặp. Ai ai cũng nôn nóng biết được kết quả như thế nào. Nhiều người cho rằng hai người ăn mặc lôi thôi này không phải dạng vừa, tấm thẻ kia đến cả những người có máu mặt cũng nhận không ra.
Một lúc sau, nhân viên đi xác minh trở lại, vẻ mặt hoảng hốt, không lễ phép báo với quản lý như lúc nãy mà nói thẳng ra:
“Thẻ của một ngân hàng quốc tế giấu tên không tra ra được nguồn gốc… Nhưng…” Nhân viên nói đến đây chợt ngừng.
Nghe đến đây tên công tử Khải thở phào, trên môi nở nụ cười chiến thắng: “Ha ha, thẻ giả rồi.”
Tên nhân viên kia liếc mắt nhìn qua công tử Khải như nhìn một kẻ ngu, lúc này công tử Khải mới hơi chột dạ, hỏi lại: “Còn gì mà ngập ngừng, sao không nói tiếp?”
Nhân viên mới lấy một hơi nói ra: “Nhưng bất cứ ngân hàng nào cũng giao dịch được. Số tiền có trong thẻ là 90 tỷ, không hạn mức số tiền có thể rút. Tức là một lần có thể rút được 90 tỷ. Chưa kể đến nếu ghi nợ có thể rút gấp đôi, gấp ba lần. Vài trăm tỷ vẫn có rút được.” Hơi nuốt nước bọt chờ mọi người tiêu hóa nhân viên này mới nói tiếp “Theo như một người bạn của tôi có bật mí, thẻ loại này trên nước ta mới chỉ xuất hiện không tới 10 chiếc. Mà những người sở hữu đều là đỉnh phong.”
Tin tức thứ nhất như một trái lựu đạn thì tin thứ hai như một trái bom vào lòng mọi người đứng đây.
Tất cả người có tiền đều biết, muốn rút vài ba tỷ thì rất dễ dàng, nhưng rút số lượng lớn vài chục, vài trăm tỷ phải liên hệ ngân hàng trước để huy động nguồn vốn về, vì một số ngân hàng chi nhánh không đủ tiền mặt. Mặt khác, thẻ tín dụng cấp bậc Vip hiện tại có thể ghi nợ tối đa vài trăm triệu, một số ngân hàng còn giới hạn số lượng tiền rút trong một lần, trong một ngày. Đối với người có tiền thì cấp bậc thẻ cũng là minh chứng cho cấp bậc trên xã hội của họ.
Và khi nghe đến thẻ này chỉ giới hạn có 10 chiếc trên toàn quốc, thì cả cửa hàng tạm thời im phăng phắc, sau đó là bùng nổ!
“Trời ơi, một lần huy động vài trăm tỷ vẫn được? Đây là loại thẻ gì?”
“Tên thanh niên này con cái nhà ai sao lại có tấm thẻ khủng bố vậy?”
“Tôi năm nay hơn 50 nồi bánh chưng chưa thấy tấm thẻ nào ghê gớm như vậy”
Phan Bá cũng hơi bất ngờ, vì tấm thẻ này của công ty phát hành. Hắn nghi vấn hỏi thầm công ty trong đầu thì nhận được trả lời: “Mỗi nhân viên đều có một tấm thẻ như vậy, số tiền trong đó nếu dùng hết có thể ghi nợ, sau đó đến công ty trả bằng điểm số. Điểm số âm thì nổ đầu chết!”
Phan Bá đổ mồ hôi hột, thì ra trong tấm thẻ này cũng có hố. May mà hắn cũng chưa đả động tới. Lỡ ngày nào đó hắn muốn chơi lớn mua cái gì vài ngàn tỷ, mà điểm số không đủ có phải thăng thiên không! Công ty này phải cẩn thận với nó mới được.