Khủng Bố Công Ty Tư Nhân

Chương 27: Cá cược.




Phan Bá nhìn cô gái hay cười này thật sự đáng yêu, cảm thấy phải giúp đỡ nàng một chút mới được, dù gì tiền hắn không thiếu. Lại thêm ra hiệu của Nguyệt Linh, biết con bé này lại có ý nghĩ tinh ranh gì đây. Hắn cũng phối hợp thôi.

“Vậy trước tiên chọn quần áo cho anh của em trước nhé” Phan Nguyệt Linh lên tiếng.

Cả ba người rảo bước đến khu vực số 2. Nơi này treo đầy những áo thun, áo vải, quần đùi, quần thun dài. Lam bước tới trước lấy vài mẫu, miệng giới thiệu:

“Đây là áo cổ tròn của nam, thích hợp mặc ở nhà và có thể kết hợp với quần jean để ra ngoài cũng được luôn, đang rất được ưa chuộng”

“Được, lấy 10 kiểu khác nhau sai XL” Phan Bá nói luôn.

Lam hơi bất ngờ vì Phan Bá chưa hỏi giá đã chốt luôn. Nhưng khách hàng là thượng đế, cô cũng không hỏi nhiều mà lựa lấy mấy cái cầm tên tay.

“Bên này là quần đùi ạ, cửa hàng sử dụng chất liệu độc quyền, mặc thoáng mát và thoải mái lắm ạ” Lam quay sang đối diện tiếp tục hướng dẫn.

Phan Bá lại bá đạo nói: “Lấy 10 kiểu, cũng Size XL”

Lam hơi bất ngờ, có chút chột dạ dùm hai anh em này cô tiến lên hỏi nhỏ: “Anh… 10 cái áo và 10 cái quần là gần hai mươi triệu rồi.”

Phan Bá cười xòa nói: “Yên tâm, vẫn đủ tiền.”

Nguyệt Linh bĩu môi, lại giả trang, đủ tiền là sao? Có mà mua hết đồ cửa hàng được ấy chứ.

“Chị cứ tin tưởng chúng em.” Nguyệt Linh nói thêm cho cô gái này yên tâm.

“Vậy em xin lỗi. Em không hỏi nữa.” Lam hơi áy náy cười cười, tiếp tục giới thiệu tiếp “Một số đồ bộ form dài mặc ở nhà ở đây cũng rất tốt, vải mát lắm. Anh thích kiểu dáng nào, màu nào?”

“Ừm, nào cũng được do em chọn, lấy 10 bộ size XL đi.” Phan Bá dõng dạc nói.

Lam lúc này thật sự hơi bối rối, vì Phan Bá chọn khá nhiều, giờ lấy thêm nữa là không cầm nổi. Nhìn hai người này thì giống như mới chỉ dạo đầu, còn chưa thỏa mãn.



“Dạ… vậy chờ em chút. Đồ hơi nhiều nên em phải thay đổi phương pháp xíu.” Nói đoạn Lam lấy điện thoại ra gọi cho Nam “Alo, lấy giúp mình cái xe đẩy nhé. Đang ở khu số 2.”

Phan Bá hơi gật gật đầu, cô gái này cũng nhanh ý. Chỉ khoảng nửa phút sau, Nam đã đẩy một chiếc xe giao lại cho Lam, ánh mắt hơi nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều.

“Tiếp tục đi em” Phan Bá nói “Mình chọn đồ tây nhé.”

Lam vừa kéo xe vừa giới thiệu các mẫu áo, chủng loại vải, giá thành của từng loại. Bên này, Phan Bá cứ mỗi loại 10 cái, size XL, không nháy mắt tí nào.

Chỉ hơn hai mươi phút, cả chiếc xe đẩy đã đầy ắp quần áo, tính sơ sơ phải có trên 200 chiếc.

Nhìn thấy Lam cũng lấm tấm mồ hôi rồi, Phan Bá gật đầu với Nguyệt Linh.

“Được rồi ra quầy thanh toán đi em” Phan Bá nói.

“Vâng…” hơi nghị hoặc vì sao mới chỉ chọn đồ nam, còn đồ nữ của em gái chưa đả động tới. Nhưng Lam cũng không hỏi nhiều, dẫn đầu đi trước.

Ra đến quầy tính tiền, bất ngờ nhân viên Ngân cũng ở nơi này, bên cạnh là tên thanh niên mặc vest xanh dương đang móc ví thanh toán.

Nhìn thấy ba người đẩy một xe đồ đến, Ngân cười châm biếm nói với tên thanh niên: “Anh xem bọn nhà quê đi siêu thị hay gì mà lấy cả xe đẩy. Có đủ tiền mua vài cái không mà chọn cho nhiều.”

Phan Bá và Nguyệt Linh thính lực cực kỳ tốt, hơi nheo mắt nói lại: “Có quản lý ở đây không?”

Bất ngờ là quản lý hiện tại cũng đang ở quầy tiếp tân, anh ta nghe nhân viên mách có nhân viên bộ phân cất giữ đồ bỏ vị trí làm việc riêng, nên đến ngay phía quầy thu tiền hỏi dò. Không ngờ gặp tình huống này. Nhìn thấy một người nam cao ráo, khuôn mặt góc cạch điển trai, người nữ hơi nhỏ tuổi nhưng lộ rõ vẻ linh động, xinh xắn, da dẻ trắng hồng. Với kinh nghiệm nghiệp vụ lâu năm của anh ta, mặc dù quần áo lôi thôi nhưng với khí thế của hai người này thì cũng không phải dạng vừa. Mà hiện nay trên mạng đầy ắp những video “Chủ tịch giả dạng nghèo khổ đi mua sắm”, nên hắn rất lế phép đáp:

“Vâng, chào anh chị, tôi là quản lý ở đây, tôi có thể giúp gì được ạ?”

“Tôi là khách hàng đến mua hàng nhưng nhân viên này đã ba lần chê bai chúng tôi. Anh xử lý thế nào?” Phan Bá hơi âm trầm chỉ vào nhân viên tên Ngân nói.

“Anh Hòa, đừng nghe họ nói. Chẳng ai chê bai họ cả. Toàn đặt điều thôi. Em đang bận chỗ anh Khải đây, làm sao có thì giờ mà nói chuyện với họ câu nào.” Ngân ngẩng cổ lên cãi “Vả lại, anh cẩn thận dạo này có một số người hay lừa đảo lắm, không khéo lại trộm đồ của cửa hàng nhét vào trong người đấy.”



Phan Bá và Nguyệt Linh lúc này cũng đã một bụng tức. Nhưng vẫn điềm tĩnh ngoài mặt. Nguyệt Linh khẽ kéo tay anh ra hiệu để cô bé xử lý.

“Trước tiên thanh toán số quần áo này cho chúng tôi. Ở cửa hàng có làm thẻ khách hàng không?”

“Vâng chúng tôi sẽ thanh toán ngay.” quản lý tên Hòa ra hiệu cho nhân viên thu ngân bên cạnh đến tiếp đơn, rồi lễ phép giới thiệu “Về thẻ khách hàng thì cửa hàng có 4 loại, thẻ bạc với giá trị nạp lần đầu là năm mươi triệu, thẻ vàng với giá trị nạp lần đầu là năm trăm triệu, thẻ bạch kim với giá trị nạp lần đầu là năm tỷ và ngoài ra còn thẻ cao cấp nhất là thẻ kim cương chỉ có 5 tấm do chủ cửa hàng quyết định, tôi không có quyền hạn để cấp thẻ này. Còn về ưu đãi của mỗi loại thẻ mời anh chị xem trên này giúp.”

Chìa ra trước mặt cho Phan Bá và Nguyệt Linh một tấm giấy cứng trang trí khá đẹp, trên đó có ghi lại một số ưu đãi khi làm thẻ thành viên. Đa phần là ưu đãi về giá cả, vận chuyển, thẻ cao cấp còn được sửa chữa miễn phí, may đo cho thành viên,...

“Anh Khải, ở thế giới này còn tồn tại nhiều kẻ đũa mốc mà chòi mâm son lắm. Đâu có như anh hào phóng. Tối nay em mời anh ăn cơm nhé” Nhân viên nữ tên Ngân õng ẹo trước thanh niên mặc vest.

Nhìn tổng thể Ngân cũng là cô gái có nhan sắc ưa nhìn. Bởi vậy tên Khải cũng liếm mép cà khịa nói: “Tối nay đi ăn cơm với anh, anh mời. Đây là thẻ khách hàng của anh, lấy trong đó năm triệu coi như anh lì xì nhé. Bọn nhà quê hôi thối giờ cũng đua đòi lắm.”

“Mày nói ai nhà quê hôi thối? Đừng nghĩ có chút tiền mà lên mặt” Phan Bá gằn giọng.

Tên Khải cũng là công tử có tiếng, đâu chịu được người khác sỉ nhục, chỉ mặt Phan Bá: “Tao chửi con chó ghẻ nhà mày đó. Lại dám vu oan cho nữ nhân của tao hả? Muốn chết hay gì?”

Nguyệt Linh thấy anh trai định cho tên này một đập, gần đây hắn cũng gặp quá nhiều chuyện stress nên tính xả giận đây mà. Cô bé nhanh tay níu lại, phản bác tên thanh niên:

“Ngươi giàu hơn ai mà lên mặt. Có giỏi dám so không?”

Khải hất hàm vỗ ngực: “Được, tao cho tụi mày mang hết số tiền trên người ra đếm, nếu bằng một phần mười của tao thì tao cho tụi mày hết số tiền trên người tao. Còn không bằng thì quỳ xuống xin lỗi tao và bạn gái tao.”

Nhân viên Ngân nghe Khải công tử kêu mình là bạn gái thì hạnh phúc vô bờ, cười híp mắt chen vào: “Đúng, đừng có nghĩ được vài ba đồng lẻ mà xun xoe. Quỳ xuống đi mà xin lỗi đi.”

Nguyệt Linh cười tà tà nói: “Không cần, chỉ cần trên người ngươi hiện tại, kể cả trong các loại thẻ, cộng luôn cái xe rách ngoài kia. Tổng giá trị hơn bọn này thì bọn này tự dập đầu xin lỗi. Còn không thì cả hai người dập đầu xin lỗi ngược lại, chúng tôi không cần mấy đồng rách của hai người.”

“Được, có quản lý và mấy nhân viên cùng với những người mua khác làm chứng, đến lúc đó mà quỵt nợ thì tao phải động tay cho bọn mày tự quỳ” Khải công tử bẻ cổ tay răng rắc.

“Được, một lời đã định” Phan Bá âm trầm nói.