Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khúc Độc Hành Cường Giả

Chương 16: Hắn đang giữ bí mật - nam thụ Lâm Chánh




Chương 16: Hắn đang giữ bí mật - nam thụ Lâm Chánh

Thiếu tộc trưởng Lâm Bình Ngạo có mặt ở đây. Nơi nhỏ bé ít người biến đến sự tồn tại lại xuất hiện nhiều thiên tài, ngay đến thiếu tộc trưởng người được đề cử nắm giữ cả tộc Lâm Gia đã lộ diện chỗ khỉ ho cò gáy.

Dù nghĩ chưa thông nhưng đã kéo tin tức thu hút gần đó nhiều người hiếu kì. Viên trang cũ kĩ giờ đây càng lúc càng đông hơn trước trong tiếng bàn tán không ngớt. Tim đập liên tục, hơi thở nhanh chóng thấy khó thể tin vì những người cảnh giới mà mọi người trẻ luôn cố gắng theo đuổi, những thiên tài của Lâm gia không ngờ lại xuất hiện tại viên trang nhỏ bé này. Đều do tại tên Lâm Vũ kia đích thân xuất kích.

Về phía Lâm Ngạo đáng lẽ mọi chuyện đề ra phải được giải quyết êm đẹp. Lâm Tiếu tự tin tuyên bố không cần y ra tay tốn sức đủ giải quyết cả gia đình Yên Nương. Nói trắng trợn nếu vì một tên thường dân như Lâm Vũ mà khiến hắn ra tay có chút gây cười cho thiên hạ đồng tình cho phái Lâm Thịnh đi theo,. Thay vào đó hắn có thời gian đi gặp Lâm Nguyệt để chào hỏi nhưng bị từ chối. Đang trong cơn giận cay cú bị người mỹ nhân từ chối, đột ngột nhớ nhiệm vụ hai huynh đệ đã bàn nên tới xem đệ hắn giải quyết xong xuôi. Ai mà ngờ.

- Ai là Lâm Vũ, lộ mặt ra đây cho thiếu tộc chưởng ta. Không thì đừng tránh sống yên ổn tại ngoại phủ này.

Theo cơn tức giận như chó dại nhìn về từng người khiến họ toát mồ hôi lạnh, đồng loạt sợ hãi cố nở nụ cười tự tin chỉ tay thẳng về hướng Lâm Vũ. Hít sâu một hơi, Lâm Bình Ngạo âm lãnh liếc xéo Lâm Vũ một cái. Đầu hơi cúi, đôi mắt tràn đầy khinh thường:

- Ngươi tên Lâm Vũ phế vật trong truyền thuyết sao?

Lâm Ngạo đỏ mắt nhìn về Lâm Vũ nổi lên sát ý đầy hận thù bàn tay siết chặt xương kêu răng rắc. Sau đó thấy bọn Lâm Thịnh mà mình phái theo đang ngồi dựa b·ất t·ỉnh nhân sự vào gốc cây gần đó y như chó c·hết. Ngược lại Lâm Vũ bình tĩnh phân tích đám người lạ mặt mới tới, tính sơ bộ đám trước mặt tổng thể mạnh hơn hắn rất nhiều. Gương mặt tên cầm đầu tám phần giống hệt Lâm Tiếu. Suy ra chắc chắn là người thân của hắn. Mà thông tin về đám người chưa mặt Lâm Vũ không có gì hết. Đây là bất lợi quá lớn.

"Mới trọng sinh gặp tình huống bất đắc gì này, làm khó quá. Theo tình huống này thì tựa hồ có chút khó khăn. Nói như vậy cũng không hoàn toàn… Hy vọng là như vậy!" thở dài một hơi trong cơn suy nghĩ rắc rối, Lâm Vũ mặc dù ngẫm như vậy, nhưng trong lòng cũng không đặt nhiều hi vọng. Hắn mặc dù có thể tính là võ nghệ người giỏi trong đám trẻ đại lục, nhưng thời thế hiện tại thay đổi. Thiếu niên áo bào xám kia hiển nhiên không thuộc về đẳng cấp của những Lâm Tiếu nữa. Lâm Vũ làm ra vẻ bộ mặt thận trọng, liếc qua ý tưởng xem nếu pha này khó khăn quá thì chuyển sinh thêm lần nữa ổn không:

- Phải, người tên Lâm Vũ đúng là ta, mà các người là ai. Ta và ngươi không quen biết nhau. Chuyện gì can thiệp vào với sát khí muốn chém g·iết ta.

Lâm Bình Ngạo nhiên nhếch miệng cười cười, ánh mắt quét về phía giữa sân chỗ Lâm Vũ cười nói.

- Được được! chỉ riêng về độ tuổi ngươi cả gan xưng hô ngang hàng với ta. Đáng trách ta phải gọi tên rẻ rách một tiếng sư đệ. Sư huynh ta đã nghe về tin đồn phế vật Lâm Vũ nên chẳng quan tâm. Thiên tài như ta quan tâm loại phế vật sống nơi bẩn thỉu này coi như đặc ân. Nói cho tên phế vật cho ngươi mở mang lỗ tai. Đó là diễm phúc của nhà người. Ta! Lâm Bình Ngạo thiếu tộc trưởng Lâm gia. Còn không mau quỳ xuống hành lễ.



Lâm Vũ sắc mặt đột nhiên biến đổi, từ huynh trưởng của hắn, sau chắc chẳn là cha hắn. Nghĩa là toàn bộ cao tầng dồn về gia đình hắn. Vì lý do gì chứ?

"Pháp bảo hay bảo vật gì đó?" liền đem chuyện c·ướp đoạn đó ra khỏi suy nghĩ, đưa ngón tay về phía chiếc ngọc bội lôi ra rồi cất vào. Thần sắc đám người Lâm Bình Ngạo thay đổi ghim thẳng vào tay hắn. "Ra vậy" Lâm Vũ cười nhếch mép, bình thản dãn tay ngồi xuống làm người ta thấy khó chịu. Lâm Vũ châm chọc cười nói:

- Khách khí, phế vật cái danh xưng này ta không đủ phúc lớn để nhận và ta không biết thiếu gia hay thiếu tộc trưởng tấu hài nào tới thăm. Lần đầu gặp mặt nên ta không kịp mời trà xơi nước. Khách quý tới nhà thăm hỏi không tiếp đãi, không biết có quà lễ gì không?

Ương ngạch, ngông cuồng. Phải biết rằng địa vị Lâm Tiếu không chỉ là thiếu tộc trưởng được đề xuất kế vị gia chủ Lâm gia tương lai, là thiên tài nằm trong hạng 10 người trẻ tuổi đến cả các vị trưởng lão phải hạ nể. Địa vị như vậy theo đúng nghĩa Lâm Vũ phải hành lễ cúi đầu, chưa ai từng nghĩ có kẻ cả gan đến vậy huống chi do một tên phế vậy dưới đáy tộc phát ngôn. C·hết trăm lần không thể đền hết tội. Một tên sau Lâm Ngạo máu dồn lên não muốn lao vào nhưng bị cản lại bởi Lâm Ngạo:

- Câm miệng, thiếu tộc trưởng từ bi chúng ta đối đãi với tên phế ngươi tốt thế ngươi. Đặc ân như vậy bao nhiêu người ao ước. Không biết điều lại sỉ nhục gia tộc, đặc biệt là thiếu tộc trưởng long thể dễ bị tổn thương. Ngươi có coi gia pháp không?

Lâm Vũ đáp trả ngay lập tức lời nói của tên kia:

- Lâm gia... Lâm gia có gì tốt, hồi xưa Lâm gia đã vứt bỏ ra của ta không hề liên quan gì đến gia tộc chẳng dính líu với nhau. Huống hồ không phải các ngươi bị mù đó chứ, tốt ở chỗ nào? mấy tên trưởng lão để cho cả nhà ta khi cha ta m·ất t·ích vào nơi ẩm thấp tồi tàn thế này, đã bao giờ gia đình ta được đan dược, công pháp, võ công hay tôn trọng được cái Lâm gia này.

Từ thông tin trí nhớ hắn biết được từ lời kẻ mà hắn nghe lén mẫu thân nói chuyện khi xưa thân phụ lập chiến công giúp Lâm gia hưng thịnh đến tận hôm nay thì đối đãi ngon ngọt nhưng khi cha m·ất t·ích khi Lâm Vũ ra đời thì là khinh thường, bạc đãi đặc biệt khi Lâm Vũ phế vật thì đối xử tàn nhẫn hơn. Với lại Lâm vũ thì thầm là hắn mang dòng họ 'Nguyễn' đại đế.

Đúng luc hắn không sợ khổ nhưng còn biểu muội hắn với mẫu thân hắn thì sao. Bây giờ nếu hắn không nhớ lại kí ức thì chẳng biết sống c·hết lúc nào mà đám kia còn đem cả gia tộc mà 'Nhập Hà Cảnh' này giáo huấn hắn.

Lâm Vũ thất vọng lẩm bẩm nói niềm tự hào mà hắn tự tôn giờ thì lên voi xuống chó thảm hại thế này: "Gì mà đại gia tộc, ngay cả hiệu triệu từ ta đủ san phẳng cả một cường quốc nói chi đám thùng rỗng kêu to này. Nếu theo kiểu này chắc ta đang ở một nơi cách xa trung tâm đại lục, cuối cùng là nơi nào? .Kệ kiểu gì cái lão phụ thân này là thế lực gì đó, mượn dọa cho nhanh".

Câu nói tuyên bố dõng dạc đứng lên không sợ hãi cái tên Lâm gia nữa lại khiến cho Yên Nương suy nghĩ nhiều. Mỹ phụ này giờ mới biết Lâm Vũ đã biết từ lâu chuyện gia đình nhưng thầm kín không nói với ai.Hóa ra nghe lời nói, Yên Nương tinh thần chấn động càng xiết chặt chiếc áo trên người, nói thầm vài tiếng chua xót.



Có vài người chợt nghe bắt đầu tỉnh ngộ ra, vài người bĩu môi. Quả thật tên phế vật không biết điều, tu vi mới có một tí đột phá đã xuất khẩu từ ngữ ngông cuồng mức vậy. Thiếu tộc trưởng Lâm Ngạo là thần tượng biết bao người cần sự đối xử 'tệ bạc' chẳng được. Ghen tị với năng lực mà không biết điều nhiều người thầm rủa hắn c·hết đi.

Ngay khi đó, thiên tài Lâm gia tên Lâm Bùng Chánh nằm trong hạng 10 tài năng thế hệ trẻ nhất Lâm gia. Kết thân với Lâm Ngạo từ khi còn nhỏ. Nói chung thực lực không thể bàn cãi, còn tại sao tuấn tú đẹp trai ái nam ái nữ thì có tin đồn cho rằng do Lâm Chánh cùng Lâm Ngạo đến kỹ viện. Vì chơi quá sức dẫn đến Lâm Chánh mất khả năng sinh đẻ. Thật tội cho thiên tài tuổi thanh xuân, dẫu sao là tin đồn nên không ai dám chắc chắn sự thật. Duy nhất một sự thật là không một ai phủ nhận thực lực Lâm Chánh, mạnh mẽ ít đối thủ cùng trang lứa xứng tầm.

Xét cùng độ tuổi ngoài trừ ngũ đại thiên tài Lâm gia thì cả thành Dương Nam kẻ đánh bại Lâm Chánh đầu ngón tay. Nên không ai dại dột nói xấu để chọc tức thiên tài gay này cả.

Nghe Lâm Vũ trình bày chẳng để tâm những gì đã được học nói. Làm gì có chuyện con tộc trưởng như Lâm Ngạo đã kẻ, chỉ là tin đồ thất thiệt lan truyền miệng sao tin được. Ngay cả tứ trưởng lão không để tâm sao Lâm Chánh phải hốt. Quệt miệng dùng thân thể uốn éo eo, nghiêng mình một cái, ngồi hướng về phía Lâm Vũ. Lập tức móc ra từ trong lòng ngực một cái gương soi mặt nhỏ, nhìn gương tỉ mỉ kiểm tra nét trán ‘tiều tụy’ trên mặt mình tay còn lại ẽo ẹo phẩy quạt. Đột nhiên cười cười rất là ‘quyến rũ’ sau đó giương ngón tay lên khẽ cong, vòng eo điệu đà như rắn nước, ở trong ánh mắt kh·iếp sợ, không thể tin trước mặt bao người nói một cách quyết rũ:

- Lâm Vũ đừng tưởng ngươi có chút thực lực đánh bại Lâm Thịnh mà tỏ vẻ kiêu ngạo a. Ngươi nên biết trong mắt bọn ta không bằng một chó canh nhà. Chút thực lực mà không biết điều, sống c·hết đời nên biết bản thân mình đang ở đâu.

Nói xong khuôn mặt nhanh chóng cười thẹn thùng, tên này quả thật rất giống ái nam ái nữ. Vừa dứt lời Lâm Chánh phẩy tay ra hiệu cho một tên bên cạnh, bốn người đều là 'đệ tớ' của hai người. Nói đều là thiên tài ở chung một chỗ, nhưng ít ai bên thiên tài đều chia bè phái mục đích duy nhất là tạo ảnh hưởng tranh đoạt vị trí tân tộc trưởng. Vậy nên không lạ vì sao Lâm Ngạo có nhiều người thực lực cùng trang lứa bên cạnh giúp sức.

Một tên đằng sau trong số bốn tên thanh niên đi cùng Lâm Chánh ánh mắt nhìn xuống đất đã suy tư điều gì đó, lưỡng lự một lúc mới dám tiến lên trước mặt hai tay cung kính nói Lâm Ngạo. Gã mới đề nghị cúi đầu sợ hãi nói với Lâm Ngạo, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm xuống đất trên trán đổ chút mồ hôi lạnh:



- Thiếu tộc trưởng nhất thiết phải cho cả bốn bọn đệ đồng thời xuất thủ chỉ vì một tên Nhập Hà Cảnh trung cấp không để vào mắt mà đề cao hắn. Cứ cho Lâm Vũ đánh bại Lâm Thịnh nhưng tên Lâm Thịnh đó không là thá gì cả, một trong bọn đệ tự tin chưa đến chục hiệp đánh bại hắn mặt mũi không còn. Mong thiếu tộc trưởng xem xét. Trình hắn chưa đủ đẳng cấp.

Bọn chúng biết lời bản thân nói mức nguy hiểm mức cỡ lớn. Ý kiến với lệnh thiếu tộc trưởng tương lai khả năng đứng đầu cả một đại gia tộc có c·hết không thể đền tội. Nhưng chúng đâu có cách nào khác, đều có lý lẽ riêng. Bốn Nhập Hà Cảnh gần trung cấp đỉnh phong đi đánh một tên phế vật mới tiến đến trung cấp. Thế này coi thường bọn chúng lấy mạnh h·iếp yếu, với lại còn bao nhiêu ánh mắt chứng kiến niềm tin và danh tiếng sau này truyền ra ngoài. Thắng đều làm trò cười bị bàn tán.





- Các người đừng khinh thường tên Lâm Vũ kia. Ta cam đoan một trong bốn người các ngươi đánh không thắng hắn đâu, nếu sơ ý có thể đại bại bất kỳ lúc nào.

Lâm Chánh điền tĩnh liếc mắt nhìn ba tên kia, ánh mắt nam thụ sát khí nổi lên, một cỗ áp bức hiện ra làm cho cả ba đang cúi đầu trùng bước phía sau vài bước, mặt mũi tái xanh mét. Cố nuốt nước miếng vào trong họng. Lâm Ngạo là người từ nãy đến giờ im lặng giờ mới mở miệng nói, nghe ngữ điệu có phần đề phòng, đứng sau Lâm Chánh nhìn Lâm Vũ không di chuyển càng nở nự cười tự mãn:

- Lâm Chánh huynh nói đúng, các người đừng chủ quan khinh địch kẻo có ngày rước họa vào thân. Không phải ta xem trọng hay đề cao tên phế vật. Mà nên biết dù bắt một con vịt què cũng phải toàn lực, từ từ siết chặt nó cho đến c·hết.

Lâm Chánh đã thấy ba tên kia sắp vây đánh Lâm Vũ hiểu kết cục đã định. Hắn tuy biết ý đồ mưu mô bày ra thiệt sự có chút không hảo hán. Bốn gã Nhập Hả Cảnh trung cấp đủ sức nghênh chiến ngang sức một cường giả Nhập Hả Cảnh đỉnh phong. Đáng lý Lâm Ngạo quá xem trọng tên Lâm Vũ và cũng hiểu thực chất đây chỉ là thăm dò thực lực. Vậy thứ để Lâm Ngạo thận trọng như vậy chỉ có một thứ.... Nghĩ tới đây Lâm Chánh ngại ngùng thì thầm vào tai hỏi Lâm Ngạo:

- Ngạo đệ đệ! có chắc chắn tên tiện dân kia thực sự mang trên mình 'kho báu' đó.

Nghe tới câu hỏi Lâm Chánh sắc mặt Lâm Ngạo bề ngoài vẫn đôi nét bình tĩnh. Tuy nhiên nếu có tâm nhãn sắc bén dễ dàng nhận ra trong ánh mắt Lâm Ngạo cỗ run sợ nhè nhẹ. Một thứ gì đó đem lại cho hắn sợ hại đủ hiểu mức độ quy mô khủng kh·iếp.

- Đây là từ chính miệng phụ thân ta nói cho ta biết, liệu có thể là giả sao!

"Ách" nghe câu trả lời Lâm Ngạo khiến Lâm Chánh có chút giật mình, cả hai thở dài lòng tham càng nổi lên rõ rệt như dã thú săn thấy mồi ngon trước mặt. Không kìm được cơn thèm khát mà thót giọng thanh mát:

- Nếu là thúc thúc nói vậy thì ta tin rồi. Hôm nay bằng mọi giá dùng thủ đoạn phải lấy được 'khó báu' kia. Nhưng trước tiên, kiểm tra xem có thật 'khó báu' xử lý như nào. Ta cả chú ý này... hí hí.

Cả bốn đệ tớ thấy hai người Lâm Ngạo thủ thỉ chuyện gì quan trọng, cố vểnh tai tò mò nghe lén, nhìn thái độ cả hai biến đổi liên tục cũng khiến chúng hiểu rõ là chuyện trọng đại không bình thường. Suy nghĩ trong đầu bọn chúng giả thuyết khá nhiều về hai từ 'kho báu' nghe được dẫu chả ai dại dột thân phận đày tớ mà thốt ra ngoài để mang họa vào thân.

Lâm Ngạo cười lớn, không ai biết Lâm Chánh đã nói gì làm y vui mừng đến thế, chỉ biết khuôn mặt đắc chí của Lâm Ngạo như tên thấy mỹ nữ. Sau lời thủ thỉ đó chỉ tay tên đứng gần cạnh mạnh trong khá khỏe mạnh.

- Được, cố huynh thật thông minh. Ngươi dốc toàn lực đánh gãy tay Lâm Vũ cho ta.

Bốn đệ tớ đứng trước mặt, phong thái trang nghiêm hô vang oai hùng:

- Rõ thưa thiếu tộc trưởng, ta vừa rồi bất kính, bây giờ lập tức bắt tên phế vật Lâm Vũ lấy công chuộc tội.