Trạch Trực Cảnh nhìn Dực Dụ, Dực Dụ nhìn anh. Hai người nhìn nhau một hồi lâu không nói gì cũng không phản ứng gì.
Dực Dụ ‘’???’’
Trạch Trực Cảnh quay nhìn tivi rồi lại quay nhìn Dực Dụ.Anh vuốt mặt mấy cái rồi chỉnh tư thế ngồi sao cho có thể đối diện với Dực Dụ.
Anh nói ''Cậu bị nước mưa ngấm vào đầu nên khùng luôn rồi à? ‘’
Dực Dụ nheo mắt, vốn định đánh hắn một cái vào đầu nhưng rồi lại thôi không thèm nói nữa.
Trạch Trực Cảnh nhìn cậu im lặng trong lòng liền dâng lên cảm giác sốt ruột, anh thật sự không bao giờ nghĩ đến việc Dực Dụ sẽ tỏ tình mình, cũng chẳng nghĩ đến việc bản thân có thể tán đổ cậu.
Anh không thể xác định được cậu đang nói đùa hay nói thật. Nếu đùa thì anh sẽ hụt hẫng nên không dám tiếp tục câu chuyện này, nhưng lỡ như là thật thì sao? nếu anh cứ thế im lặng thì chẳng phải bỏ lỡ cơ hội rồi à.
‘‘Dực Dụ …cậu nói thật không? nhưng mà cậu không thích tôi mà, lỡ như cậu nói đùa thì tôi sẽ không nghĩ đến đâu, nhưng nếu như cậu nói thật thì tôi …ơ’’
Dực Dụ nhứt đầu, quả nhiên tên này hay bị Cố Phong thường xuyên chê là nói nhiều cũng đáng lắm.
Dực Dụ có lẽ bị mấy ngôn ngữ của Trạch Trực Cảnh làm cho không minh mẫn rồi, trần nhà cách âm rất tốt, không nghe được tiếng mưa nhưng ngoài ban công đôi lúc để ý kỹ sẽ nghe được tiếng mưa rơi vào những chậu cây cảnh.
Cậu chuồm người lên, một tay chóng mạnh xuống ghế sofa khiến nó lún xuống. Dực Dụ hôn lên môi đang luyên thuyên của Trạch Trực Cảnh. Nó vừa đặt lên đã vội vã rời đi không chần trừ.
Giọng nói của Dực Dụ vang lên trong không khí, rõ ràng rất điềm tĩnh nhưng trong lòng cậu đang run rẩy, một cảm giác không thể kiềm chế được sự hồi hộp.
''Tôi nói cậu thử hẹn hò với tôi đi, nói đồng ý hay không là được rồi ‘’
Hai giây…chỉ hai giây im lặng, đây là thời gian để Trạch Trực Cảnh suy nghĩ câu trả lời. Không, thật ra anh không suy nghĩ, đó chỉ là khoảng thời gian ngắn ngủi để anh kịp định thần lại thôi.
''Đồng ý, tôi đồng ý …t-tôi thích cậu ‘’
‘’…’’
___________
Một khe hở nhỏ từ khoảng cách hai tấm rèm cửa, thế mà ánh nắng buổi sáng vẫn có thể rọi vào, nó chiếu thẳng vào gương mặt của Dực Dụ.
Cảm nhận được sự khó chịu khiến cậu nheo mắt một lúc rồi mới mở đôi mắt ra. Kể từ đêm hôm đó cậu đã tỏ tình với Trạch Trực Cảnh cũng đã hai tuần rồi, thời gian đang nghỉ hè khiến mọi thứ xung quanh dường như chạy rất chậm.
Đôi lúc vì lười đi về thì Dực Dụ ngủ luôn ở nhà của bạn trai mình.
‘’…’’
[Bạn trai sao….]
''Dực Dụ, cậu dậy chưa mau đi ăn sáng thôi tôi đói bụng lắm rồi ‘’
Cậu không đáp lại vì biết chắc chắn đường nào cái tên khùng đó cũng tự mở cửa đi vào khi nói câu này.Quả nhiên giây sau Trạch Trực Cảnh mở cửa,hắn đi vào trên tay còn cầm điện thoại có vẻ như đang nhắn tin với ai đó.
Dực Dụ nhìn hắn, hắn nhìn điện thoại …hắn nhìn cậu ‘’…’’
''Tôi nhắn tin với Đoàn Lục, cậu đừng hiểu lầm nhé ‘’
Trạch Trực Cảnh đi đến giường vừa dơ màn hình điện thoại lên cho Dực Dụ xem. Cậu chẳng thèm nhìn, ai mà hiểu lầm chứ tên điên.
‘‘Sao cậu không ăn sáng trước đi’’
Trạch Trực Cảnh nhìn gương mặt khờ khờ của cậu bạn …bạn trai cùng bàn vừa mới ngủ dậy, trông dễ thương thật.Anh đưa tay lên vuốt ve đầu tóc của cậu,nhẹ nhàng xoa.
''Tôi chờ bạn trai của tôi ăn cùng đấy ‘’
…****************…
Gốc nhỏ của tác giả:
Truyện còn diễn biến rất dài nhưng các bạn đừng sợ vì chưa gì mà thụ với công đã hẹn hò rồi sợ ngược nhé.
Ừm thì cũng có ngược một tí để tăng gia vị cho truyện, nhưng yên tâm nó sẽ không đủ để khiến các bạn đau lòng đâu hihi.
Phần mở đầu ngọt ngào của ý tưởng trong đầu mình đã được viết xong, các bạn cmt nêu ý kiến về nhân vật mà các bạn thích trong “Khu phố đen” nhé!
Cảm ơn vì đã đọc, thanks.