Cả đám tắm mưa rất lâu, cuối cùng vẫn là phải chạy dầm mưa về nhà vì mưa từ nãy đến giờ chẳng có dấu hiệu sẽ tạnh đi.
‘‘Hắsss shì~’’
Trạch Trực Cảnh đứng trước tủ đồ lấy khăn lau đầu tóc ướt của mình, anh hít cái mũi đỏ ửng vì bị ngấm nước lâu nhìn ra bên ngoài.
Dực Dụ mặc cái áo thun trắng của anh đang ngồi ở sofa nghịch điện thoại, cậu bạn cùng bàn bị anh lôi đến nhà luôn trong lúc vẫn đang còn giỡn với đám kia. Dù sao phải kéo Dực Dụ về trước, nếu không thì hôm nay Dực Dụ lại ăn tối cùng Cố Phong.
Anh chậc lưỡi, mắt híp lại nhớ đến mấy ngày nay thằng nhóc Cố Phong đó đột nhiên lại rảnh rỗi lúc đêm rồi kéo Dực Dụ đi về với nó. Nghĩ đến thôi đã không ưa rồi.
[…Dạo này không đi với thầy Dương vũ nữa à?]
Anh ngẫm một lúc rồi nhìn cánh cửa tủ bằng gỗ, màu sơn sáng mắt hiện đại. Lúc giữa kì hai anh từ bắt hai lần bắt gặp Cố Phong ngồi trên xe của thầy Dương. Lần đầu anh nghĩ rằng thầy Dương chính là người dậy kèm cho Cố Phong vì lúc trước Dực Dụ từng nói mỗi đêm Cố Phong phải đi học thêm. Nhưng lần thứ hai anh bắt gặp hai người họ thì lại khác …
Có mù ông đây mới không thấy hai người họ hôn nhau, còn dám giành Dực Dụ với ông nữa, tên nhóc lăng nhăng!!
‘‘Trời mưa như thế, hay hôm nay tôi ngủ lại nhé?’’
‘‘Hả?’’
Giọng nói đột ngột của Dực Dụ cất lên làm Trạch Trực Cảnh chưa kịp định hình được nên ngớ ra rồi lại nhanh chóng đi ra khỏi phòng đáp lại.
''À ừm được chứ, tôi cũng định nói cậu ở lại vì có lẽ mưa sẽ không ngưng trong chốc lát được ‘’
Dực Dụ gật nhẹ đầu, cậu trầm tư nhìn màng hình sáng phát ra từ điện thoại trên tay mình,dòng tin nhắn trên đó hiện tên Cố Phong.
[Cố Phong: Tớ phải học thêm rồi, cậu nhớ tắm nước nóng nha ]
‘’…’’
Dực Dụ tắt điện thoại, ánh sáng trên đó cũng biến mất, cậu quay đầu nhìn Trạch Trực Cảnh đứng trước mặt, anh để chiếc khăn lau trên vai, đầu tóc vẫn ướt nhưng nó đã ráo rất nhiều thế nhưng đôi khi vẫn còn vài giọt nước nhỏ giọt xuống vai áo của anh.
''Thế tối nay tôi ngủ ở phòng của cậu, còn cậu qua phòng ba mẹ cậu ngủ ‘’
Trạch Trực Cảnh nghe xong liền nhúng vai bất lực nhìn cửa phòng ba mẹ đáp ''Phòng đó bị ba mẹ tôi khoá cửa rồi ‘’
Dực Dụ khá ngạc nhiên nhưng vẻ mặt không quá thể hiện rõ biểu cảm, cậu khẽ cong môi cười, giọng nhẹ nhàng cất lên ‘‘Cậu không đáng tin đến nổi họ phải khoá cửa phòng à?’’
Anh đi đến sofa ngồi cạnh cậu, tay cầm lấy điều khiển bật tivi lên vừa đáp ''Không đâu, bởi vì tôi có thói quen sẽ đập đồ khi tức giận nên họ mới khoá cửa vì trong phòng đó đều là đồ quan trọng ‘’
Dực Dụ ''Thói quen xấu, sau này ai vợ một tên như cậu chắc chắn sẽ khổ lắm ‘’
Trạch Trực Cảnh ngẫm lại, thật ra thì anh cực kỳ tức giận mới đập đồ cạnh mình thôi, cũng chẳng phải kiểu đàn ông cuồng bạo lực đập hết đồ đạc trong nhà, nhưng mà có vẻ như cậu bạn cùng bàn hiểu nhầm anh thành kiểu người kia rồi …
''Không phải …tôi thương người tôi thích lắm nên chắc chắn sẽ không bao khiến họ sợ đâu ‘’
Vẻ mặt của Dực Dụ trầm ngâm, từ lúc xem tin nhắn của Cố Phong thì tâm trạng đã không tốt rồi, cậu chóng cằm lên bàn nhìn Trạch Trực Cảnh rồi đột nhiên hỏi.
''Cậu có từng thích cô bạn nào mà rõ ràng cô ấy cũng thích cậu nhưng cả hai không được phép yêu nhau hay không? ‘’
Trạch Trực Cảnh nhìn màng hình tivi, vẻ mặt vô cùng tự nhiên với tông giọng bình thãn, anh không nghĩ nhiều về câu hỏi của Dực Dụ mà liền đáp lại giống như đang đọc bảng cửu chương vậy.
‘‘Chưa từng, tôi chỉ thích cậu từ nhỏ đến giờ thôi, tôi chưa từng có ý với người khác nên thậm chí còn chẳng biết mình có thể thích con gái hay không nữa’’
Dứt câu anh nhìn Dực Dụ, cậu từ nãy đến giờ vẫn đang nhìn anh. Trạch Trực Cảnh cứ nghĩ nếu bản thân nói chuyện về mình thích cậu lần nữa thì chắc chắn bị cậu đánh cho một trận ra trò.
Thế mà Dực Dụ lại không phản ứng gì, cứ chóng cằm dùng ánh mắt vô hồn nhìn anh, có lẽ vì cảm nhận được cậu sẽ không chuyển dời ánh mắt đi nên anh đã nhìn chỗ khác trước.
Cả hai rơi vào im lặng chỉ còn lại tiếng từ tivi phát ra, ánh sáng liên tục chuyển cảnh đổi màu làm đôi mắt của Dực Dụ như đầy ánh sao bên trong.
Một lúc sau thì giọng nói của Dực Dụ mới cất lên giọng nói, tiếng nói không quá to cũng không phải nhỏ. Đủ âm lượng để hai người có thể nghe rõ được câu nói.
''Thế cậu muốn thử hẹn hò với tôi không? là nghiêm túc hẹn hò ‘’