Cuối cùng cũng năn nỉ được vợ trở về Phạm Quốc Thiên Bảo rất cưng chiều tiểu Như, cô thích gì muốn gì cần gì anh cũng chiều hết mình.
Trương Ái Như về không bao lâu thì đám cưới của Trương Kiến Văn cũng được tiếng hành, đám cưới ở Phuket mọi người đều có mặt đầy đủ để chúc phúc cho cô dâu chú rể.
Tối đó Phạm Quốc Thiên Bảo nắm tay Trương Ái Như đi dạo ngoài bãi biển, anh hỏi:
- Em có nhớ lần đó em ngồi khóc ở kia và có một bé gái người bản địa cầm một nhánh hoa đến tặng em không?
Trương Ái Như bất ngờ nhìn anh cô hỏi:
- Không lẽ…
- Ừm, là anh tặng em đó.
Đi đến cái ghế mà cô ngồi khóc hai người ngồi xuống anh tiếp tục nói:
- Lần đó anh đứng ở đằng kia, nhìn thấy em khóc mà anh sót lúc đó anh cứ nghĩ vì từ nhỏ anh luôn thương em, đến khi thấy em khóc vì anh thì anh mới sót như vậy.
Ôm cô vào lòng anh nói:
- Tiểu Như anh xin lỗi vì anh đã nhận ra anh yêu em quá trễ, để cho em rơi bao nhiêu nước mắt vì anh từ nay về sau em sẽ không phải rơi nước mắt vì anh nữa, anh hứa.
Trương Ái Như rất cảm động với lời nói của anh, cô ôm anh nói:
- Em rất vui Thiên Bảo cuối cùng thì anh cũng yêu em, từ trước đến giờ em không tranh dành anh với những cô gái khác bởi vì em biết cái gì thuộc về mình sẽ về với mình, và anh đã về với em rồi.
- Cảm ơn em đã luôn đợi anh tiểu Như.
Vừa nói dứt lời anh cúi xuống hôn lên môi cô trao cho tiểu Như một nụ hôn ngọt ngào, môi anh hôn ngấu nghiến thật chặt môi cô và cô cảm nhận rất rõ thấy hơi thở đầy nặng nề từ mũi anh…
Phạm Quốc Thiên Bảo mãi mê hôn cô đến khi Trương Ái Như thở không nổi vỗ lên vai anh vài cái anh mới buông ra, anh nói nhỏ vào tai cô:
- Anh muốn em sinh cho anh một đứa con có được không?
Trương Ái Như ngại ngùng nói:
- Con là duyên với mình đâu phải nói muốn là được.
Phạm Quốc Thiên Bảo mỉm cười nói:
- Nhưng anh muốn là được.
- Anh xấu tính.
- Anh chỉ như thế với một mình em thôi bé cưng.
Hai người ngồi chơi nói chuyện với nhau một chút thì trở về biệt thự, và tối hôm đó Phạm Quốc Thiên Bảo thật sự đã cố gắng rất nhiều, y như lời đã anh nói ở bãi biển.
…****************…
Chẳng bao lâu thì sự cố gắng của hai người cũng có kết quả, Trương Ái Như mang thai chỉ sau Lý Tuệ Nhi một tháng.
Khi có thai Trương Ái Như bị hành rất nhiều ăn bao nhiêu đều nôn ra hết, đến nỗi cô đã ốm lại càng ốm hơn, Phạm Quốc Thiên Bảo sót vợ anh nói:
- Em mệt như vậy hay là mình sinh một đứa thôi em hé.
Trương Ái Như mỉm cười nói với anh:
- Không sao vài tháng nữa là em khỏe lại thôi mà, ai có bầu cũng như vậy anh đừng lo.
Thời gian trôi qua nhanh đến hôm nay Trương Ái Như có bầu được 8 tháng rồi, Phạm Quốc Thiên Bảo đang đưa vợ đi trung tâm thương mại để mua đồ cho em bé.
Đang đi thì ở nhà gọi đến nói vợ của Trương Kiến Văn sinh rồi, nên hai người lập tức đến bệnh viện thăm em bé.
Đến nơi hai người tìm phòng của Lý Tuệ Nhi đang nằm, mọi người cũng có mặt đầy đủ đến thăm em bé rồi, Trương Ái Như đến nhìn mặt em bé cô lên tiếng nói:
- Chị dâu nhìn xem cháu em nhìn y chan như hình của anh hai lúc nhỏ luôn.
Lý Tuệ Nhi mỉm cười nhìn thằng bé, lúc này Phạm Quốc Thiên Bảo lên tiếng:
- Em nôn gì một tháng nữa tới em rồi kìa.
Trương Ái Như mỉm cười âu yếm tay sờ lên cái dụng to vượt mặt của mình, cô cũng có bầu con trai nhìn em bé sơ sinh cô rất mong chờ đợi ngày em bé của cô ra đời.
Ngày qua tháng lại cuối cùng ngày Trương Ái Như chờ đợi cũng đến, hôm nay cô đang ngồi đọc sách về kiến thức chăm sóc con cho mẹ bầu, thì tự nhiên bụng cô đau quá, cô gọi to:
- Anh ơi, em đau bụng quá.
Hôm nay cuối tuần Phạm Quốc Thiên Bảo ở nhà, vừa đi xuống bếp lấy nước cam cho cô thì nghe tiểu Như gọi, anh lập tức chạy lên hỏi cô:
- Em sao vậy?
- Bụng của em…bụng em đau quá…
Anh lập tức gọi người chuẩn bị xe đưa tiểu Như đến bệnh viện, khi có bầu cô bị hành ăn uống không được bây giờ chuẩn bị sinh cô lại đau bụng dữ dội.
Phạm Quốc Thiên Bảo thấy vợ mình đau mà anh sót, anh ước gì có thể chịu đau thay cô, Trương Ái Như đau bụng đến 3 tiếng đồng hồ mới nở đủ và vào phòng sinh.
Tuy vậy mà tiểu Như sinh rất giỏi không bao lâu đã sinh được một tiểu thiếu gia đáng yêu rồi, Phạm Quốc Thiên Bảo hôn lên trán cô nói:
- Vợ yêu, anh cảm ơn em rất nhiều.
Trương Ái Như được đẩy ra phòng hồi sức mà anh đã đăng ký trước đó, mọi người đều có mặt để nhìn em bé, ông nội Trương vui vẻ hỏi:
- Thiên Bảo con ẩm chắt đến cho ông xem.
Anh ẩm con trai đến cho ông nội xem, ông hỏi:
- Con đã đặt tên cho cháu chưa?
- Dạ chưa.
- Vậy ta có thể đặt tên cho chắt của ta được không?
- Dạ được ạ.
- Vậy ta sẽ đặt tên là Nhật Anh.
Ba mẹ Phạm rất vui vẻ vì cháu trai được ông cồ đặt tên, ba Phạm lên tiếng:
- Vậy con sẽ lấy chữ lót của ba nó là Phạm Quốc Nhật Anh được không ạ?
- Được, được cái tên rất hay.
Phạm Quốc Thiên Bảo để cháu cho ông bà giữ, anh đến hôn lên môi cô nói:
- Vợ yêu em vất vả rồi, anh rất hạnh phúc vì em chọn quay về bên anh và cho anh một gia đình hạnh phúc, Anh yêu em công chúa nhỏ của anh.
Trương Ái Như mỉm cười hạnh phúc cuối cùng cô cũng có được cuộc sống hạnh phúc bên người cô yêu.
- Em cũng yêu anh Thiên Bảo.