Ở trong bệnh viện Trương Ái Như lo lắng ngồi đợi, khi thấy Phạm Mai Ái Linh đến như có thêm một người có thêm sức mạnh, cô ôm Ái Linh mà khóc nức nở.
Phạm Mai Ái Linh ôm cô chị dâu nhỏ an ủi, một tiếng sau bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu bước ra, man vẻ mặt mệt mỏi vị bác sĩ trẻ nói:
- Cho hỏi ai là vợ của bệnh nhân.
Trương Ái Như lập tức lên tiếng:
- Là tôi, tôi là vợ của anh ấy bác sĩ anh ấy sao rồi ạ?
Vị bác sĩ nhìn Trương Ái Như ái ngại đi đến đưa cho cô chiếc nhẫn cưới của cô và nói:
- Xin lỗi cô, chúng tôi đã làm việc hết sức mình nhưng không cứu được anh ấy, trước khi chút hơi thở cuối cùng anh ấy có nói điều khiến anh ấy không nhắm mắt là anh ấy không thể làm cho vợ anh ấy tha thứ, đây là tính vật anh ấy muốn tôi đưa cho cô.
Mở khẩu trang bác sĩ nói:
- Mời cô vào trong nhìn mặt chồng mình lần cuối.
Trương Ái Như cầm chiếc nhẫn trên tay mà muốn ngất xỉu đứng không vững, nhờ có Phạm Mai Ái Linh đỡ cô nên cô mới có thể nghe bác sĩ nói hết câu.
Khi bác sĩ vừa nói xong Trương Ái Như chạy riết vào trong, không để ý đến xung quanh cô chạy đến ôm Phạm Quốc Thiên Bảo mà khóc nức nở và nói:
- Thiên Bảo em tha thứ cho anh mà, anh tỉnh dậy đi em sẽ không giận anh nữa, em sẽ trở về nhà với anh, nhẫn cưới của chúng ta em đã đeo lại rồi, Thiên Bảo anh không được bỏ em ở lại một mình Thiên Bảo em hối hận rồi, chỉ cần anh tỉnh dậy thì anh muốn gì em cũng đồng ý hết, anh mau tỉnh dậy đi.
- Có thật là chuyện gì em cũng đồng ý hết không?
Lúc này Trương Ái Như mới mở mắt ra thì thấy Phạm Quốc Thiên Bảo đang nhìn cô mỉm cười, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì anh bước xuống giường.
Trên người ăn mặc chỉnh tề không hề có một vết thương nào cả, Trương Kiến Văn không biết từ đâu đi đến đưa cho Phạm Quốc Thiên Bảo một bó hoa và một cái hộp.
Lúc này Trương Ái Như mới đứng lên quan sát xung quanh, ở trong phòng có đầy đủ mọi người từ ba mẹ hai bên cho đến bạn bè thân thiết của cô và Phạm Quốc Thiên Bảo.
Trương Ái Như mới nhìn kỹ lại ở đây không phải là phòng mổ mà chỉ là một phòng bệnh VIP mà thôi, hiện tại khi những màng che được đem đi đã biến nơi này thành một nơi cầu hôn lãng mạn.
Cô đứng hình không biết chuyện gì đang xảy ra Phạm Quốc Thiên Bảo quỳ một gối xuống trước mặt cô, anh mở cái hộp nhung màu đỏ ra, ở bên trong là chiếc nhẫn kim cương rất to, anh nói:
- Ái Như công chúa nhỏ của anh, anh biết là trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện khiến em tổn thương và đau lòng, từ hôm nay anh xin thề anh sẽ dùng khoản đời còn lại để yêu em và chăm sóc cho em, Ái Như làm vợ anh một lần nữa được không em?
Lúc này đây Trương Ái Như vừa tức giận và vừa hạnh phúc, bởi vì anh làm nhiều chuyện như vậy chỉ để có được sự tha thứ từ cô, cô gật đầu mỉm cười hạnh phúc nói:
- Em đồng ý Thiên Bảo em đợi ngày này 14 năm rồi, em đồng ý.
Mọi người có mặt ở đây ai cũng vui vẻ vỗ tay chúc mừng, Phạm Quốc Thiên Bảo đeo chiếc nhẫn cầu hôn vào tay cô, anh đứng lên ôm cô và nói:
- Anh cám ơn em vợ của anh.
Lúc này cửa phòng mở ra vị bác sĩ trẻ lúc nãy bước vào nói:
- Những gì anh hứa với em không được nuốt lời đâu đó.
Trương Ái Như mới thắc mắc hỏi:
- Chuyện này là sao?
Phạm Quốc Thiên Bảo hôn lên môi cô một cái rồi anh mới trả lời:
- Anh giới thiệu với em đây là bác sĩ Phạm Đình Chí Kiên, là phó giám đốc bệnh viện này, cũng là con trai của chú út.
Lúc này Trương Ái Như mới nhớ đám cưới của cô có người họ hàng của anh ở Anh Quốc về, hoá ra đây là một vở kịch để cho cô đồng ý trở về.
Vị bác sĩ đóng vai trò quan trọng hôm nay mới đưa tay ra bất tay với cô và nói:
- Em chào chị dâu, em xin lỗi vì đã gạt chị nhưng vì muốn cho anh ấy đầu tư vào bệnh viện nên em đành chấp nhận hi sinh.
- Cậu…
Trương Ái Như tức giận nhìn qua Phạm Quốc Thiên Bảo mà không nói được gì? Rồi cô hỏi tiếp:
- Vậy đám người đánh anh là ai?
Lúc này Phạm Mai Ái Linh lên tiếng:
- “Chị dâu” là người của em khi tìm được chị em đã luôn cho họ theo bảo vệ chị, hình chị đi chơi với Nolan Dương cũng là của họ gửi cho anh hai, nhầm kích thích anh ấy đi tìm chị…hihi…chị đừng giận.
Cô tức giận mà không nói nên lời:
- Mọi người…mọi người…
Trương Kiến Văn mới lên tiếng:
- Em tức giận cái gì? Ai kêu em bỏ lại lá thư rồi bỏ đi biền biệt 5 tháng trời, đến khi Thiên Bảo tìm được mà suốt 2 tháng em cũng không chịu về, cuối cùng mọi người mới nghĩ ra cách này thôi.
Trương Ái Như kiểu “Ủa, sao nói tới nói lui người sai lại là cô rồi?” Phạm Quốc Thiên Bảo ôm cô vào lòng nói:
- Thôi mọi người cũng vì lo cho em thôi, giờ thì vợ ơi chơi đủ rồi chúng ta về nhà thôi.
Nghe anh nói mà cả phòng đều nổi hết da gà, cuối cùng thì cô cũng chấp nhận quay về cùng anh thôi chứ biết làm sao!?