Nghe được lời động viên của con, Dương Duy khóc luôn thành tiếng. Tiếng khóc của anh đánh thức yêu thương trong trái tim vốn yếu mềm của cô. Nước mắt cô lại chảy dài không ngừng. Cô đứng lên cúi đầu tỏ ý xin lỗi rồi bế con bước ra khỏi Hội trường.
Đồn trưởng Dương Duy thấy vậy ra hiệu cho đồng chí đồn phó thay mình chủ trì buổi tọa đàm. Còn anh vội vàng chạy theo vợ.
“Ngọc Dao! Đừng bỏ anh nữa mà em!”
Cô không những đứng lại mà còn đi nhanh hơn như trốn chạy. Dương Hạo trên tay mẹ ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra giữa mẹ và ông chú đang chạy theo kia. Cậu hết nhìn mẹ rồi quay ra sau nhìn chú.
“Ngọc Dao!” Dương Duy cuối cùng cũng bắt được tay cô. Vòng tay rộng lớn ôm luôn hai mẹ con không còn một khe hở.
Mấy phút giãy giụa tìm cách thoát nhưng vô ích. Cô gạt nước mắt, nói với con: “Dương Hạo ngoan, con vào với bác Tâm và dì Thủy nha!” Nếu đã gặp lại, bơ đi không thoát. Thì cô đối mặt trực tiếp nói một lời với anh vậy.
Anh nới vòng tay. Cô buông con. Dương Hạo không nỡ nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, cậu bé đành ngoan ngoãn vào lại Hội trường.
Khi thấy bóng con khuất sau cánh cửa. Cô bất ngờ quỳ xuống trước mặt anh. Dương Duy hoảng hốt cũng quỳ xuống theo cô.
“Em à! Có gì đứng lên qua bên ghế rồi hẳn nói. Đừng làm vậy anh đau lòng lắm, em biết không?” Anh đỡ cô lên.
Nhưng cô kiên quyết không đứng. Hai người vì thế quỳ đối mặt nhau.
Lau nốt chỗ nước mắt vừa lăn ra, cô ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh: “Dương Duy, chuyện tình của chúng ta đã chấm dứt vào ngày tôi ra đi thảm bại đó. Khi đến đã quá dư thừa thì hãy im lặng để đồ thừa như tôi tự biến mất. Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi. Đã hơn ba năm rồi, hơn ba năm qua tôi không còn nghĩ gì về anh nữa. Lãng quên sạch sẽ! Trái tim của tôi đã khô như mối tinh đầu tôi trao cho anh vậy! Xin anh hãy để những nỗi đau của tôi được ngủ yên!”
Đối diện với chuỗi dài nước mắt người mình thương. Trực tiếp nghe những lời rút ruột gan của cô, Dương Duy chỉ có biết khóc. Anh không ngờ mình gieo cho vợ quá nhiều nỗi đau như vậy. Bao năm anh luôn mãi tìm một người muốn biến mất khỏi anh. Thảo nào, cô như cánh nhạn mịt mù.
Bao lời ấp ủ nhớ thương bấy lâu, hôm nay tự nhiên dư thừa. Bởi, có nói cũng chỉ làm những nỗi đau trong lòng cô nhức nhối thêm thôi.
Nhưng anh không thể cứ như thế này để mất vợ thêm lần nữa. Sự sống của anh sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi không còn Ngọc Dao.
“Em à, anh biết anh đã làm em tổn thương nhiều. Anh đáng bị trừng phạt, không xứng để em tha thứ…Nhưng xin em hãy cho anh được ở bên cạnh hai mẹ con, nha em?”
Đã nói vậy còn không hiểu cố chấp dây dưa. Cô nói rõ luôn vậy: "Anh ở bên cạnh hai mẹ con tôi thì lấy ai ở bên cạnh chị gái tôi? Hai chị em dành nhau một người đàn ông sao? Dương Duy, trái đất này không phải hết đàn ông. Mà dẫu có hết, tôi cũng không tranh chồng với chị gái.
Quá khứ đã sai thì đã lỡ. Chúng ta không nên làm bừa nữa. Xin anh hãy hiểu cho nỗi lòng tôi!"
Mỗi một lời cô nói như nhát dao xẻo mất miếng tim anh. Anh đã ngửi thấy mùi máu chia phôi. Mùi biệt ly không mơ tương phùng. Trong lồng ngực trái đau dữ dội. Theo cái đà này chắc anh không sống nổi. Hay nói đúng hơn là hết hi vọng để sống.
Cô khóc. Anh cũng khóc. Trong lòng mỗi người đều có nỗi đau riêng. Anh ôm lấy mặt cô, khẽ khàng lau đi dòng lệ tình quá sầu khổ, yêu thương nói với cô: “Ngọc Dao, anh biết rồi. Em đừng khóc nữa! Nín đi ha!”
Nín kiểu gì đây?
Tìm cô cũng đau. Lòng cô càng đau. Nhưng đành phải vậy thôi! Vì dù muốn dù không Hải Băng vẫn là người thân duy nhất còn lại trên cuộc đời này của cô. Cô không thể cướp lấy hạnh phúc lẽ ra nên thuộc về chị gái.
Có những việc biết sai biết sửa vẫn còn đáng sống. Sống cho cô và sống vì Dương Hạo. Đứa con tội nghiệp sinh ra trong cuộc tình oan trái.
“Hãy coi như chưa từng yêu! Không yêu thì chẳng có gì để lưu luyến. Hãy xem như chưa từng gặp lại! Trên đoạn đường đời bắt buộc phải đi tiếp này cứ giả vờ như người dưng. Chúc anh một đời hạnh phúc!” Cô gạt tay anh, cúi gằm mặt đứng lên đi về phía đoàn vừa kịp lúc tan buổi tọa đàm. Bỏ lại anh vẫn còn ngơ ngác với thông tin cô vừa nói.
Coi như chưa từng yêu ư? Có thể không?
Không yêu, chẳng còn lưu luyến hả em? Sao dễ như thế được?
Chưa từng gặp lại à? Đã gặp lại rồi mà Ngọc Dao? Anh làm sao có thể coi như chưa đây?
Dương Duy đổ ngã cơ thể cao lớn xuống giữa khuôn viên đơn vị.
“Đồn trưởng à? Đồn trưởng?”
“Anh Duy!”
Hai chiến sĩ trực lặng nhìn cuộc tái ngộ đẫm nước mắt của sếp nãy giờ thất kinh thét lên.
Bước chân Ngọc Dao thôi không còn động. Cô ngoái đầu về phía có tiếng gào thét.
“Cứu người! Mau cứu đồn trưởng! Ảnh không còn thở nữa rồi!”