Giây phút đối mặt, cô trong mắt anh vẫn lung linh như ngàn sao đêm hè. Anh trong mắt cô dẫu dấu thời gian và phong sương nơi biên quan hằn in lên gương mặt, cô vẫn nhận ra anh sau hơn ba năm ly biệt.
Đối với anh, cuộc tương phùng bất ngờ này như một phép màu chữa lành căn bệnh đau tim triền miên. Mọi đau đớn, âm ỉ cắn rứt suốt thời gian qua liền thôi không còn nhức nhối nữa. Tất cả các tế bào cảm xúc bị tê liệt bấy lâu chợt hồi sinh mạnh mẽ. Đau thương kéo dài hóa thành yêu thương bất tận. Phút chốc cuộn trào như những con sóng ngoài đại dương.
“Ngọc Dao!” Anh đứng bật lên, gọi tên cô với bao niềm vui vỡ òa.
Nhưng cô không giống như anh. Gặp lại anh, cô như thấy lại quá khứ đau thương năm nào. Bao thương tổn vất vả lắm mới có thể chữa lành, tự nhiên như ai cào lớp da non vừa liền sẹo. Cô đau. Đau tái cả mặt và choáng váng có nguy cơ ngã xuống.
“Em à?” Dương Duy lao lên kịp thời ôm gọn một bóng người đổ nghiêng.
Vòng tay vò võ cô đơn tức khắc được lấp đầy yêu thương. Sung sướng và hạnh phúc khiến anh muốn phát rồ ôm cô quay vài vòng và cười to cho thỏa lòng.
Anh cứ ngỡ vòng ôm này sẽ dài thêm và chặt thêm vì xa cách nhớ mong. Ấy vậy mà, cô đẩy anh ra.
“Cảm ơn nhưng anh nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Ngọc Dao!” Cô cầm bảng tên trước ngực đưa lên cho anh xem.
Anh không thèm nhìn ba thẻ vớ vẩn đó. Mắt anh đau đáu vào mặt cô, khẳng định: “Dù em có hóa thành tro, anh vẫn nhận ra: Em là vợ anh.”
Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Cô nhìn anh, nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh có vẻ luôn tự tin khi nhận người nhỉ?” Cô nhớ năm xưa ở biển, anh khăng khăng ý định nói cô là bạn gái của anh. Ngang nhiên kéo cô vào cuộc đời anh. Rồi gieo cho cô những vết đau hằn sâu trong tâm hồn. Cô nghĩ cả đời này khó mà phai nhòa.
Cô nói bằng giọng giễu cợt. Vậy mà, không hiểu sao anh nghe lại bật khóc. Vừa khóc vừa nói: “Ngọc Dao đúng là em rồi! Ngoài em ra, còn ai dám đá xéo anh câu nói đó.” Anh tiến lại gần cô, bất ngờ quỳ luôn trước mặt: “Vợ à, tha lỗi cho anh đi mà! Anh biết sai rồi!”
Hành động kì lạ từ nãy giờ của vị Đồn trưởng làm anh em trong Đồn sinh nghi cô gái kia là người vợ mà bao năm nay sếp Duy vẫn luôn đi tìm. Còn trong mắt anh em đoàn công tác, họ kinh ngạc không thôi. Họ không ngờ chuyến đi thường niên gắn kết sự đoàn kết giữa hai đơn vị lần này lại gặp bản sao lớn của Dương Hạo.
Ai cũng có vẻ háo hức chờ mong giây phút Ngưu Lang và Chức Nữ ôm nhau. Họ tế nhị ngầm trao nhau ánh mắt: rút!
Dành không gian riêng cho đôi vợ chồng trẻ giải bày khuất mắt, cho nhau cơ hội sum họp đoàn viên. Cả đoàn lần lượt kéo đi làm việc cần làm nhường khoảng không gian xanh cho một nhà ba người.
Trong khi hai người lớn chơi trò kéo cưa. Cậu bé con Dương Hạo bị bơ. Cậu cũng muốn chơi. Nhất là được chơi với chú bộ đội quân hàm xanh.
“Mẹ, mẹ tha lỗi cho chú đi!” Dương Hạo thấy ông chú hư bị mẹ phạt quỳ thương cảm nên cầm tay mẹ nài nỉ xin giúp: “Dương Hạo muốn chơi với chú á.”
Cô nhìn con. Không nói không rằng khom người bế thằng bé đi về phía đoàn, bỏ lại anh muốn quỳ bao lâu thì quỳ.
Vợ giận ôm con đi rồi. Anh còn quỳ làm gì. Dương Duy vội vàng đứng lên. Anh đi theo sau. Dương Hạo nhìn ông chú qua vai mẹ nhoẻn miệng cười, giơ ngón cái với ông chú và nói bằng khẩu hình: “Chú ơi cố lên!”
Đang sầu, thấy con trai động viên như vậy, Dương Duy cũng đỡ buồn được phần nào. Anh cũng giơ ngón cái với con. Và không quên hôn gió con vài cái.
Dương Hạo phấn khích vì được ông chú bắn hôn nên cười sằng sặc.
“Dương Hạo, con trật tự chút được không? Hứa với mẹ như thế nào?”
Dương Hạo cười với ông chú thêm cái, rồi ỉu xìu nói với mẹ: “Phải nghiêm túc, không được cợt đùa!”
Cô quay đầu con về phía mình, thơm lên má con: “Con còn nhớ là tốt.”
Tốt đau không thấy. Dương Duy chỉ thấy đau. Đầu đau. Lòng càng đau. Nhưng không sao đã thấy người cần tìm rồi. Anh tin trái tim mình đủ chân thành dể xoa dịu nỗi đau trong lòng vợ.
Cả buổi tọa đàm giao lưu giữa hai đơn vị, đồn trưởng Dương Duy miệng trao đổi tình hình địa bàn mà mắt cứ mải miết trong mặt vợ. Nên anh có nói gì không đúng chủ đề trọng tâm không thì anh không có biết. Anh chỉ biết rằng, đứng ở vị trí này, cô ngồi đối diện với anh càng làm lòng anh xao xuyến. Anh muốn nói cho vợ biết điều mà nỗi lòng hằng ấp ủ: “Vợ à, anh yêu em! Chỉ yêu mỗi mình em thôi! Hơn ba năm qua, chưa một khắc một giây nào anh ngừng nhớ về em cả! Nhớ nhiều đến muốn điên tình luôn rồi! Em tha lỗi cho anh đi mà vợ ơi!”
Cả hội trường im phăng phắc. Mọi người ai cũng cảm động khi thấy nước mắt lăn dài trên sườn má sạm màu nắng gió tuần tra.
Cô cúi đầu lặng lẽ nuốt ngược nước mắt vào trong. Giả vờ không nghe không biết.
Trong không khí tĩnh lặng thương cảm đó bỗng vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay của cậu nhóc: “Hoan hô chú! Cố lên!”