Chương 83: Truyền thừa từ Man Anh Trúc
Man Mộ Thần dùng ý niệm truyền tống Võ Huyền và sủng thú của mình ra khỏi Hắc Minh trận.
Bạch như đã đợi sẵn, dìu Võ Huyền cả người vô lực cùng mấy con sủng thú vào định viện, nàng đặt ba con sủng thú lên bàn, còn để Võ Huyền ngồi vào ghế còn nàng ở phía sau giữ cho hắn không bị ngã.
Man Hoành Thiên cười cười nhìn Võ Huyền. “Con cảm thấy sao về sức mạnh của minh thú?”
Võ Huyền cười khổ nói. “Chúng rất mạnh, so với hung thú hay linh thú còn mạnh mẽ hơn, nếu không phải có Điệp Điệp giúp con học được sủng kỹ thiên cấp, chỉ sợ bằng các sủng kỹ trước đó con không thể làm gì được chúng.”
“Phải lắm, minh thú chính là đại địch cả nghìn năm nay của nhân loại và Thú, sức mạnh của chúng không phải chỉ nói cho vui, nhưng con không cần quá lo lắng, và ta cũng nhắc nhở con đừng dựa dẫm quá nhiều vào sủng kỹ thiên cấp mà quên đi những thứ khác.” Man Hoành Thiên nói.
Man Anh Trúc đang định lên tiếng thì bị Man Hoành Thiên cản lại. “Để cho nó tự ngẫm.”
Man Hoành Thiên nói với Bạch. “Giúp ta đưa Võ Huyền trở lại học viện, ngày mai giờ này ngươi lại đưa nó tới đây.”
Bạch gật đầu liền mang Võ Huyền và sủng thú của hắn rời đi.
Trời tuyết lạnh giá, bay trên không với nhiệt độ thấp cùng gió có thể làm khống thú sư và chiến thú sư lạnh giá mà c·hết, Võ Huyền nhờ có Bạch dùng linh lực bảo hệ nên hẳn không hề cảm thấy lạnh.
Thay vào đó trong đầu hắn lan man về chuyện bên trong Hắc Minh trận cùng những lời nhắc nhở của ba vị sư phụ, hắn bất ngờ hỏi Bạch:
“Bạch tiền bối, mọi người đều nói minh thú vốn không có lý trí, vì sao bên trong Hắc Minh trận ta luôn bị minh thú tập kích rất bất ngờ.”
Bạch không hề dấu diếm nói. “Là đại trưởng giả bên ngoài điều khiển Hắc Minh trận để minh thú xuất hiện bất ngờ tập kích ngươi.”
Võ Huyền nghi hoặc không hiểu sao đại sư phụ lại làm như vậy.
Bạch lại nói. “Ý của đại trưởng giả cũng chẳng phải điều gì sâu xa, trên Ác Minh chiến trường ngoài chiến đấu với minh thú, ngươi còn phải đề phòng đồng bạn của ngươi, ta cùng chủ nhân sống trên Ác Minh chiến trường cũng được hai trăm năm, việc phản bội đồng bạn không hề hiếm.”
Võ Huyền gật đầu không nói, bản tính con người hắn đã được nghiệm chứng.
Về đến phòng, Võ Huyền cũng hồi phục lại cơ thể có thể hoạt động lại như thường, chỉ có linh lực mới hồi phục được một chút, hắn liền lấy đan dược ra hồi phục linh lực.
Vừa nuốt đan dược vào trong miệng, Võ Huyền cảm giác được bản mệnh thú tâm của mình như một con thú đói khát điên cuồng hấp thu viên đan dược nhất cấp trung phẩm, dù linh lực viên đan dược nhất cấp trung phẩm chứa linh lực với Võ Huyền đã là rất ít nhưng hắn cũng thường phải hấp thụ trong vòng hai tuần hương nhưng hiện tại chỉ vừa cho vào trong miệng hắn tưởng chừng dược lực trong nó hoàn toàn tan biến.
Mà bản mệnh thú tâm thì hấp thu xong viên đan dược vẫn cứ trống rỗng như trước, hắn nhìn sang Điệp Điệp và Tiểu Ưng cũng giống như hắn.
Võ Huyền suy nghĩ một chút có lẽ đây là công dụng sau khi hấp thụ Phí Hàn Tinh, hắn lại lấy ra tất cả số đan dược hồi phục linh lực của mình, hắn chia cho Điệp Điệp tất cả, còn mình và Tiểu Ưng mỗi người hai bình.
Dẫu sao Điệp Điệp đã đạt đến cấp tứ cấp, đan dược nhất trung phẩm với nó như muối bỏ biển hồi phục được chút nào hay chút ấy, thấy được tầm quan trọng của đan dược, Võ Huyền càng quyết tâm mau chóng luyện chế được đan dược cấp cao hơn.
Điều kiện linh lực cùng đan phương hắn đã có đủ, hiện tại chỉ có thể luyện nhiều có luyện tập nhiều thật nhiều, tích lũy đủ kinh nghiệm sớm ngày đột phá đan sư nhất cấp thượng phẩm.
Sử dụng hết sáu viên đan dược tức là một bình, Võ Huyền đã hồi phục bảy phần linh lực, sau đó hắn không có tiếp tục phục dụng đan dược mà bỏ viên Lưu Hồn Bích Ngọc mà nhị sư phụ Man Anh Trúc tặng cho hắn lúc đầu.
Thần thức của Võ Huyền vừa tiến vào Lưu Hồn Bích Ngọc lập tức khiến hắn choáng váng đầu óc, từng luồng thông tin cực lớn cứ thế truyền vào trong đầu hắn, tất cả đều là sủng kỹ băng hệ và trận pháp.
Lần lượt từ sủng kỹ hoàng cấp, huyền cấp và địa cấp, song đến trận pháp hoàng cấp, huyền cấp và địa cấp cứ như vũ bão nhồi vào đầu Võ Huyền.
Không biết qua bao lâu viên Lưu Hồn Bích Ngọc đang phát sáng cũng dừng lại, Võ Huyền dần mở mắt, hắn thở hắt một tiếng:
“Vậy mà là truyền thừa, nhị sư phụ tặng ta món quà thật lớn, bên trong viên Lưu Hồn Bích Ngọc này vẫn còn truyền thừa một lần nữa của sủng kỹ thiên cấp và trận pháp thiên cấp, đợi ta đạt đến thất cấp hậu kỳ mới có thể tiếp tục nhận truyền thừa.”
Võ Huyền cất viên Lưu Hồn Bích Ngọc vào Càn Khôn Giới, hắn đang tính nghỉ ngơi một chút thì tiếng Thương Khê gọi từ bên ngoài vọng vào, trong giọng nói của nàng dường như đang rất lo lắng. “Võ Huyền, đệ có trong phòng không?”
Võ Huyền đứng dậy đi ra mở cửa, hắn hỏi Thương Khê. “Khê tỷ, có chuyện gì sao?”
Thương Khê nhìn Võ Huyền dường như không có chuyện gì, thì mới thở phào. “Đệ đi đâu mà buổi học đầu tiên cũng không lên lớp? Doãn Nguyệt lão sư bảo ta tới tìm đệ mà gọi mãi không thấy đệ trả lời.”
Võ Huyền nghi hoặc nhìn ra bầu trời đã sẩm tối, hắn không nghĩ nhận truyền thừa lại mất hơn nửa ngày thời gian, hắn nói. “Ta chỉ mải luyện đan thôi, không có chuyện gì đâu, tỷ giúp ta nói một tiếng với Doãn Nguyệt lão sư.”
Thương Khê gật đầu, nàng lại hỏi Võ Huyền. “Đại ca tìm ta, bảo đệ có muốn các huynh ấy làm gì không? Chứ ở yên một chỗ trong khách quán mãi cũng thấy chán.”
Võ Huyền trầm ngâm suy nghĩ, hắn lại đưa một cái Hắc Không Trạc cho Thương Khê:
“Bên trong này là số dược dịch đệ mới luyện chế được, tỷ bảo Hổ ca bán đi, mua trước một căn nhà gần rộng rãi để ở cũng để luyện tập cho sủng thú, tránh nơi đông người một chút, đợi một vài ngày nữa đệ rảnh rỗi sẽ tìm các huynh ấy.”
Thương Khê gật đầu đang định rời đi thì Võ Huyền nói. “Tỷ nhớ giữ liên lạc với Hổ ca, nói với huynh ấy tìm hiểu một vài thế lực tam cấp ở Lạc Sơn trấn.”
Võ Huyền nhìn Thương Khê rời đi, hắn vươn người trở vào phòng nằm nghỉ, chờ đợi Bạch đến đón hắn.
Đúng tới nửa đêm, Bạch đưa Võ Huyền tới chỗ Man Mộ Thần.
Bên trong đình viện, Man Hoành Thiên cùng Man Anh Trúc đang trò chuyện, còn Man Mộ Thần thì thư thái nằm trên ghế tựa tĩnh dưỡng.
Võ Huyền vừa đến, Man Anh Trúc đã kéo hắn lại gần, nàng hỏi. “Con đã nhận truyền thừa rồi sao?”
Võ Huyền gật đầu nói. “Dạ, con chỉ tò mò truyền thần thức vào bên trong Lưu Hồn Bích Ngọc không nghĩ lại nhận được truyền thừa.”
Man Anh Trúc mỉm cười. “Là lỗi của ta không dặn dò con, nhưng con nên nhớ không được tu luyện quá nhiều sủng kỹ, chọn sủng kỹ thích hợp nhất với mình mà tu luyện thôi, còn trận pháp trong truyền thừa thì mỗi ngày con đều phải bày ba trận, Mộ Thần sẽ là người kiểm tra con.”
Man Mộ Thần đang nằm nghe vậy thì không nhịn được nói. “Nhị tỷ, vấn đề trận pháp tỷ muốn dạy Võ Huyền là việc của tỷ sao lại bắt ta kiểm tra thay.”
Man Anh Trúc trừng mắt. “Đợi Võ Huyền nhận truyền thừa nghịch thú sư, ta và đại ca sẽ rời đi, đệ không kiểm tra đồ đệ của chúng ta thì ai sẽ là người kiểm tra.”