Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 76: Man Hoành Thiên, Man Anh Trúc




Chương 76: Man Hoành Thiên, Man Anh Trúc

Chương 76: Man Hoành Thiên, Man Anh Trúc

Võ Huyền nhớ đến con Bạch Diện Hồ Ly của Phong Ngôn thì mới nhớ ra, do hắn có Sát Liên Hoa nên không hề bị ảnh hưởng bởi huyễn thuật từ con Bạch Diện Hồ Ly.

Những người khác không có Sát Liên Hoa nên bị ảnh hưởng bởi huyễn thuật là điều rất bình thường.

Bỏ qua vấn đề về ngoại hình của Phong Ngôn, Thương Khê hỏi Võ Huyền về những điểm mấu chốt về luyện dược mà nàng chưa hiểu.

Võ Huyền trầm ngâm nói. “Nếu tỷ muốn bước dài trên con đường luyện dược thì vẫn nên tìm một con sủng thú hỏa hệ thuộc tính để gia tăng sức mạnh của hỏa diễm.”

Thương Khê nghe Võ Huyền nói thì cũng đồng ý. “Bảo sao ta thấy mỗi dược sư đều sở hữu một con sủng thú hỏa hệ thuộc tính, nhưng ta còn cách tam cấp sơ kỳ một đoạn đường để có thể tạo ra khống thú tâm thứ ba.”

“Không việc gì, dù sao tỷ cũng làm việc cho ta, thời gian này ta sẽ luyện chế trước một số dược dịch để tỷ mau chóng đột phá nhị cấp hậu kỳ.” Võ Huyền nói.

Thương Khê lén lút nhìn Võ Huyền như muốn hỏi hắn điều gì đó, song nhớ đến lời đại ca dặn dò khiến nàng lại nuốt ngược những câu hỏi vào trong.

Võ Huyền nhìn sang thấy Thương Khê nhấp nhổm như có điều gì muốn hỏi, hắn liền nói. “Tỷ có gì muốn hỏi ta sao?”

Thương Khê gật đầu, song nàng không nói, mà im lặng bước đi.

Võ Huyền vỗ lên vai nàng. “Có gì muốn hỏi, cứ hỏi, ta biết thì ta có thể giải đáp cho tỷ.”

Thương Khê nghe Võ Huyền nói thế mới mạnh dạn nói:

“Đại ca vốn không cho ta hỏi, nhưng thật sự không hỏi thì trong lòng ta thấy rất bí bách, Võ Huyền thật sự đệ muốn bọn ta làm gì, đệ có linh thú cửu cấp bảo vệ, nhưng ta thấy đệ vẫn kiên quyết lập thế dường như lập thế lực không phải để cho vui, mà muốn dùng chúng ta làm việc gì đó.”

Võ Huyền nghe câu hỏi của Thương Khê cũng không hề dấu diếm ý định của mình, hắn nói:



“Ta muốn lập ra thế lực để trả thù cho phụ mẫu, hai là tạo ra một thế lực để mọi người bên trong có thể tự bảo vệ nhau trong tương lai.”

“Trả thù? Những kẻ đó chẳng lẽ mạnh hơn cả hai vị linh thú bảo vệ ngươi sao?” Thương Khê tò mò hỏi.

“Chúng chẳng đáng để họ ra tay và ta cũng không thể ra lệnh được cho họ, nên ta cần bồi dưỡng một thế lực để diệt trừ bọn đám đã g·iết phụ mẫu ta.” Võ Huyền nói. “Nhưng tỷ yên tâm, trước khi chúng ta lớn mạnh hơn bọn chúng, ta sẽ không để mọi người đi chịu c·hết.”

Thương Khê nghe được ý định của Võ Huyền thì cũng không có ý kiến gì, song nàng lại hỏi. “Đệ nói trong tương lai xảy ra chuyện gì sao?”

Võ Huyền mỉm cười đưa tay vuốt bên mặt bị Phong Nộ Tinh Linh ký sinh. “Đừng quan tâm quá nhiều, điều quan trọng trước hết là tỷ lên mau chóng tu luyện đi.”

Thương Khê bị động tác của Võ Huyền làm cho đỏ mặt, bẽn lẽn gật đầu.

Hai người mau chóng đến căn phòng được phân phối, không biết có phải Hà Mi cố tình hay không mà căn phòng của Võ Huyền lại ở ngay cạnh phòng của Thương Khê, song hắn chẳng nghĩ nhiều mà đi tới trước cửa phòng.

Căn phòng của Võ Huyền được thiết kế toàn bộ bằng đá khối, đến cánh cửa cũng làm bằng đá tảng dày một bàn tay.

Thương Khê hướng dẫn Võ Huyền cách mở cửa phòng, đầu tiên là phải áp lệnh bài vào cửa phòng, sau khi cánh cửa xác nhận lệnh bài của Võ Huyền có số phòng thì sẽ có chỗ để lệnh bài vào cửa sẽ mở ra.

Còn khi Võ Huyền vào phòng, cửa phòng sẽ tự động đóng lại khi Võ Huyền lấy lệnh bài bên phía trong cửa, ra vào đều làm như vậy.

Võ Huyền vào bên trong căn phòng, căn phòng đơn sơ chỉ có duy nhất một cái giường đá còn đâu không có bất cứ thứ gì, tuy nhiên căn phòng cực kỳ sạch sẽ.

Thương Khê sau khi hướng dẫn Võ Huyền xong, nàng liền trở lại khu lớp học để luyện tập.

Còn Võ Huyền là ngày đầu tiên nên không cần lên lớp nữa, hắn cũng không có ý định lên lớp mà thắp một cây nến để cuối giường, lại bỏ ra hàng loạt dược liệu nhất cấp trung phẩm ra để luyện chế một lượng lớn để dùng.

Trước đó hắn không quên tạo một trận pháp hoàng cấp trung phẩm để bảo vệ bản thân.



Chuẩn bị đã đầy đủ, Võ Huyền liền nổi lửa bắt đầu luyện đan.



Man Mộ Thần ngồi trong đình viện, lão đưa trên ghế trúc chậm rãi thưởng thức tách trà trong tay, thì cách đình viện không xa, một luồng sáng lam sắc hiện lên, một trận pháp được kích hoạt.

Man Mộ Thần liếc nhìn trận pháp, lão thở dài một tiếng, cả người lọm khọm đứng lên khỏi ghế, chỉ trong nháy mắt lão xuất hiện trước trận pháp.

Trận pháp dần chiếu thẳng lên trời, bên trong một người đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ bước ra khỏi trận pháp, phía sau người đàn ông trung niên là một thiếu niên và một thiếu nữ, cả hai toàn thân mặc giáp đen bước ra, phía sau người phụ nữ là một mỹ phụ.

Man Mộ Thần chủ động nói. “Đại ca, nhị tỷ, hai người tới tìm ta có chuyện gì?”

Người đàn ông trung niên chính là Man Hoành Thiên, hắn nhìn tam đệ của mình già nua thì không khỏi lắc đầu, hắn hướng Man Mộ Thần:

“Đứa trẻ đâu?”

Người phụ nữ bên cạnh chính là Man Anh Trúc nhị tỷ của Man Mộ Thần, nàng dùng linh lực quét một lượt toàn bộ không gian của Man Mộ Thần. “Đệ không nhận nó làm đệ tử sao?”

Man Mộ Thần im lặng coi như đã thừa nhận.

Man Hoành Thiên đưa tay vuốt vuốt hai mắt. “Tìm nó tới đây, đừng từ chối.”

Man Mộ Thần biết tính đại ca của mình. “Bạch, vào học viện tìm Võ Huyền tới đây.”

Bạch từ lúc nào đứng sau lão liền gật đầu, trong thoáng chốc đã không thấy đâu.

Man Mộ Thần nói. “Trước đến đằng kia ngồi.”



Mấy người liền tới đình viện ngồi, Man Hoành Thiên vừa ngồi xuống liền hỏi. “Thanh Loan, Độc Ánh Huy, hai ngươi tạm thời tránh đi.”

Man Anh Trúc nói. “Liễu tránh đi.”

Thiếu nữ Thanh Loan và thiếu niên Độc Ánh Huy liền bay về phía một đỉnh núi đằng xa.

Thiếu phụ tên Liễu đằng sau Man Anh Trúc cũng bay theo hai người Thanh Loan và Độc Ánh Huy.

Thấy ba người đã rời đi, Man Hoành Thiên liền hướng về Man Mộ Thần hỏi. “Cho ta lý do?”

Lời nói của Man Hoành Thiên tuy vô cùng nhẹ nhàng nhưng vô hình chung làm cho Man Một Thần run sợ, Kim Quang Thần Tượng ở bên ngoài cũng run rẩy nằm bẹp xuống đất dù nó chẳng liên quan gì đến chuyện bên trong đình viện.

Man Mộ Thần sau một hồi im lặng, lão đáp. “Vì đệ không muốn.”

Man Hoành Thiên thở ra một hơi nặng nề, ánh mắt lão như một con hùng ưng nhìn Man Mộ Thần:

“Ta vốn định đánh đệ thêm một trận nhưng thôi, hôm nay ta muốn nhận đồ đệ, là ngày vui, trong lúc Bạch tìm nó đến đệ nhìn xuống hồ xem lại bản thân mình đi.”

Rồi lão hét lên. “Quay lại đi.”



Lời lão vừa dứt, ba người Thanh Loan vừa rời đi đã quay trở lại.

Kim Quang Thần Tượng cũng tò mò nhìn Man Hoành Thiên, nó từ lúc sinh ra chưa từng nhìn thấy ai dám bắt nạt lão già chăm sóc nó như vậy cả.

Mà lão già chăm sóc nó dường như đang rất sợ người kia.

Man Hoành Thiên liếc nhìn Kim Quang Thần Tượng, giọng lão văng vẳng bên tai nó. “Voi con, đừng nhìn nhiều, chuẩn bị tinh thần làm sủng thú cho đồ đệ của ta.”

Kim Quang Thần Tượng nghe vậy không khỏi run rẩy, ánh mắt đáng thương cầu cứu Man Mộ Thần, chỉ tiếc Man Mộ Thần lúc này đang quay lưng về phía nó.