Chương 75: Phong Ngôn, Bách Diện Hồ Ly
Chương 75: Phong Ngôn, Bách Diện Hồ Ly
Võ Huyền đi đến trước mặt Phong quản sự hỏi. “Không biết Phong quản sự tìm ta có chuyện gì?”
Phong Ngôn nheo mắt nhìn Võ Huyền, nàng quét từ trên xuống dưới nhìn hắn với vẻ mười phần đánh giá, qua một hồi nàng mới hỏi. “Ngươi nguyện ý gia nhập Quản phòng của ta?”
Võ Huyền không đồng ý mà cũng không từ chối câu hỏi của Phong Ngôn. “Phong quản sự, ta đến chỉ để đăng ký phòng ở.”
Phong Ngôn gật đầu. “Ta biết, nên ta mới hỏi ngươi có muốn gia nhập Quản phòng hay không?”
Võ Huyền khuôn mặt vẫn bình tĩnh không đáp, trong lòng thầm nghĩ mình đã nói rõ chỉ để đến đăng ký phòng ở rồi mà, sao vẫn còn mời chào.
Hiện tại hắn không muốn gia nhập bất kỳ thế lực gì, vì hắn hiện tại còn cần làm nhiều việc để chuẩn bị cho việc xây dựng thế lực về sau, đâu có thời gian mà đi làm việc cho người khác.
Thấy Võ Huyền vẫn im lặng không đáp, Phong Ngôn tiếp tục nói:
“Gia nhập Quản phòng, mỗi tháng ngươi được một trăm sủng tệ, không những thế ngươi có thể đến Quản phòng để tìm người luyện tập thường xuyên, và nhiệm vụ sẽ nhiều hơn so với học viên bình thường, tài nguyên ngươi nhận về cũng sẽ nhiều hơn, Quản phòng cũng không gò ép ngươi làm quá nhiều điều, nhưng nhiệm vụ ta đưa ra thì ngươi cần phải có mặt.”
Võ Huyền thầm cười trong lòng, đây quả là một miếng bánh ngọt khiến học viên bình thường khó có thể từ chối, nhưng nghe đến câu cuối của Phong Ngôn, hắn có thể thấy được nhiệm vụ của nàng ta đều không bình thường.
Nhưng nghĩ đến tài nguyên nhận được nhiều hơn học viên bình thường, lại không gò bó hoàn toàn thời gian, hắn có thể suy nghĩ đến việc gia nhập, tuy tài nguyên hắn không hề thiếu, nhưng hắn cần tích lũy cho sau này, rất đáng để thử.
Suy nghĩ một lúc, Võ Huyền gật đầu nói. “Được, ta gia nhập.”
Phong Ngôn gật đầu. “Đưa lệnh bài cho ta.”
Võ Huyền đưa lệnh bài của mình cho Phong Ngôn.
Phong Ngôn nhận lấy lệnh bài của Võ Huyền, nàng dùng một dấu ấn làm từ kim loại ấn lên giữa tên trên tấm lệnh bài một chữ ‘Quản’ rồi lại đưa ngược cho Võ Huyền, nàng nói. “Xuống dưới gặp Hà Mi để nàng sắp xếp phòng cho ngươi, người của Quản phòng tiền nhà và đồ ăn đều miễn phí.”
Võ Huyền gật đầu định cáo từ thì Phong Ngôn đứng dậy bảo Võ Huyền dừng lại, nàng đặt Bạch Diện Hồ Ly lên trên bàn, nàng đứng dậy đi đến bên Võ Huyền.
Võ Huyền nhìn Phong Ngôn đi đến bản năng của đàn ông làm hắn đánh giá thân hình của nàng. “Cao thật, vậy mà cao ngang với mình.”
Phong Ngôn đến cạnh hắn hỏi. “Ngươi là dược sư?”
“Phải.” Võ Huyền đáp.
Phong Ngôn hỏi. “Ngươi có thể luyện được dược dịch tam cấp hạ phẩm không?”
Võ Huyền gật đầu. “Được, nhưng khá mất thời gian.”
Phong Ngôn lấy ra một tờ giấy đưa cho hắn. “Giúp ta luyện số dược dịch này tiền công tùy ngươi.”
Võ Huyền đọc chữ bên trong tờ giấy, Bách Nhi dược dịch, Hòan Lan dược dịch và còn sáu loại dược dịch đều là một số dược dịch dùng để tăng linh lực và trị thương.
Số lượng dược dịch có chút nhiều mà mỗi loại đều yêu ba mươi bình, Võ Huyền nói. “Số dược dịch luyện chế ra, mỗi bình ta lấy một phần số dược dịch, hai tuần sau luyện chế xong.”
Phong Ngôn gật đầu đưa cho Võ Huyền một cái Hắc Khôn Trạc, bên trong có ba mươi năm phần dược liệu cho mỗi loại dược dịch.
Võ Huyền cầm lấy Hắc Khôn Trạc rồi rời khỏi phòng, đi trong hành lang hắn không ngờ Phong quản sự lại sở hữu Bạch Diện Hồ Ly, huyết mạch của nó khá cao là bạch sắc thượng phẩm, hắn nghĩ xuất thân của Phong Ngôn có thể đến từ thế lực ở tầng ba hoặc một thế lực thất cấp ở tầng hai.
Vì vậy hắn lúc đầu tính không muốn dính dáng đến người này, nhưng tính lại thì thấy việc kết giao nhiều có lợi cho việc phát triển thế lực về sau, đáp ứng gia nhập và nhận luyện chế số dược dịch là một cách.
Số dược dịch nhận luyện cho Phong Ngôn, hắn chỉ cần toàn tâm làm trong năm ngày là xong, ý định kéo dài ra đến hai tuần vì hắn muốn tăng cao sự quý giá của số dược dịch lên và cũng là thời gian một những luyện dược sư bình thường luyện chế, quan trọng hơn hết là hắn còn cần bớt thời gian để tu luyện và luyện đan cho mình, mà mấy ngày tới cũng là lúc Tuyết Băng Tằm đột phá.
Bên trong phòng, Phong Ngôn ngồi lên bàn, nàng vuốt ve cái đuôi đầy lông mượt mà của Bạch Diện Hồ Ly, giọng nàng hài hước. “Thế nào? Không phải Huyễn Ảo là sủng kỹ tâm đắc nhất của ngươi sao, sao giờ lại trở lên vô dụng như vậy?”
Bạch Diện Hồ Ly bất mãn đưa chân lên mặt, nó kêu kêu lên vài tiếng chán ghét.
“Ồ, là sủng thú ký sinh trên mặt Võ Huyền làm Huyễn Ảo của ngươi không ảnh được tới hắn.” Phong Ngôn nói.
Bạch Diện Hồ Ly gật đầu, nó thông qua khống thú tâm nói với Phong Ngôn:
“Sát Liên Hoa sinh ra từ Bạch liên, nhưng lại nó hấp thu chính là máu tươi và sát khí mà lớn lên, linh trí của nó vốn đã toàn là g·iết chóc rồi, tất cả huyễn thuật không thể ảnh hưởng tới nó.” Bạch Diện Hồ Ly nói.
“Vậy chẳng phải sau khi Võ Huyền đạt tới tứ cấp, Sát Liên Hoa trên người hắn có bị ý niệm g·iết chóc mà phản chủ không?” Phong Ngôn hỏi Bạch Diện Hồ Ly.
Bạch Diện Hồ Ly đưa chân lên mặt xoa xoa. “Ngược lại là đằng khác, vì Sát Liên Hoa là linh thú phục sinh, linh trí của nó đã trở lên hoàn hảo hơn khi là Sát Liên Hoa bình thường, khi nó thoát khỏi thân xác của ký chủ thì nó lại chỉ nghe lời của ký chủ thôi, có thể nói là trung thành tuyệt đối với ký chủ thì đúng hơn.”
Phong Ngôn gãi đầu của Bạch Diện Hồ Ly. “Sao ngươi biết nhiều vậy, bình thường gặp những linh thú và hung thú thì ngươi nói chẳng có ấn tượng gì.”
Bạch Diện Hồ Ly lườm nguýt Phong Ngôn. “Ngươi quên xuất thân của ta từ Bạch Diện Hồ tộc ở tầng ba, nếu không phải cha ngươi có công với Trưởng Khống Giả lại có ơn với Bạch Diện Hồ tộc ta thì ngươi nghĩ mình đủ để ta nhận làm chủ.”
Phong Ngôn tức giận túm lấy nhúm lông đang vuốt, nàng tức giận nói. “Con hồ ly c·hết tiệt này, bao năm qua ta đối xử với ngươi còn cung kính hơn đại tỷ ta, vậy mà ngươi dám nói như vậy, xem ta có vặt trụi lông của ngươi không?”
Bạch Diện Hồ Ly gào lên. “Cô nàng c·hết tiệt, mau buông tay ra, nếu không bản cô nương liều với ngươi.”
“Ngươi giỏi ngươi liều đi, ai sợ ai, bao năm nay huyễn thuật của ta cũng không kém ngươi.”
Xuống dưới tháp gặp Hà Mi, Võ Huyền truyền đạt đúng lời mà Phong Ngôn nói cho nàng ta.
Hà Mi gật đầu. “Phòng hai trăm tám mươi đã khắc trên lệnh bài, nên nhớ chỉ dùng lệnh bài của ngươi mới có thể vào phòng, các bữa ăn thì đến bữa ngươi không cần đến phòng ăn cùng các học viên mà tới Quản phòng ăn.”
Võ Huyền gật đầu đã biết.
Hai người Võ Huyền và Thương Khê rời khỏi Quản phòng, Thương Khê dẫn Võ Huyền tới căn phòng hắn được phân phối.
Trên đường Thương Khê không nhịn được hỏi. “Võ Huyền ngươi có thấy diện mạo của Phong quản sự hay không?”
Võ Huyền nói. “Có.”
“Hình dáng của Phong quản sự trông như thế nào?” Thương Khê tò mò hỏi.
Võ Huyền nhún vai nói. “Một người phụ nữ xinh đẹp, ta ấn tượng với chiều cao của nàng ta.”
Thương Khê kinh ngạc nói. “Có nhìn nhầm không? Không phải là một bà lão xấu xí sao?”
Võ Huyền nghi hoặc nói. “Tỷ từng nhìn thấy Phong quản sự chưa?”
Thương Khê lắc đầu. “Ta chưa được gặp bao giờ, so với Phong viện trưởng thì Phong quản sự bí ẩn hơn nhiều, những người gặp qua Phong quản sự thì mỗi người kể một hình dáng khác nhau, nên chủ đề hình dáng của Phong quản sự được bàn tán rất nhiều trong học viện.”