Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 71: Tiểu Ưng đột phá




Chương 71: Tiểu Ưng đột phá

Chương 71: Tiểu Ưng đột phá

Bầu trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng, Võ Huyền sớm đã tỉnh giấc, hắn ngồi dậy vuốt mặt vài lần để cho tỉnh táo, hắn đưa tay sờ xuống dưới hông thì thấy Mộc Thố đang cuộn mình nằm ép sát vào hắn, tai của nó thì vẫn dựng đứng dò xét xung quanh.

Võ Huyền sử dụng hỏa diễm để thắp sáng căn phòng, Tiểu Ưng thấy hắn đã thức liền bay từ đầu giường đậu lên vai hắn.

Võ Huyền sau khi thắp nến thì thu lại hỏa diễm, hắn vươn mình ngáp ngủ vài cái, rồi chuẩn bị đồ cho Tiểu Ưng và Mộc Thố ăn như thói quen, mấy ngày nay di chuyển liên tục khiến hắn không có thời gian để luyện đan, nên chỉ có thể cho chúng ăn đơn giản, chuẩn bị đồ ăn cho hai tiểu sủng thú xong, hắn cũng không quên chuẩn bị bữa ăn cho chính mình.

Sau khi ăn uống dọn dẹp xong, Võ Huyền cầm nến mở cửa đi ra ngoài.

Tuyết hôm nay vẫn cứ rơi rả rích, Võ Huyền ngồi xuống một cái ghế gỗ, hắn ngắm không gian xung quanh vẫn còn đen kịt, hắn cảm nhận từng cơn gió thổi và những hạt tuyết thi thoảng lại rơi lên tay hắn.

Võ Huyền liên tục đưa tay lên vuốt mái tóc của mình, trong đầu hắn đang sắp xếp lại mọi chuyện, kế hoạch tuy không thay đổi quá nhiều nhưng không hề được coi là thuận lợi và hắn quên mất một điều quan trọng đó là không có sự bảo vệ của Man Mộ Thần, người của Mộng gia rất có thể sẽ tiếp tục đến tìm hắn.

Những ngày qua hắn luôn có Thái Diễm và Viên thúc bảo vệ lên không chú ý đến điểm này, hiện tại hắn vẫn tiếp tục lộ diện ở Ngu Linh học viện sớm muộn cũng giống lần trước bị người của Mộng gia tìm đến.



Liệu Man Mộ Thần có nể tình Diễm tỷ bảo vệ hắn hay không, đó là một điều khó nói, dù trước khi rời đi Thái Diễm đã nhờ vả người phụ nữ tên là Bạch bảo vệ hắn khi hắn ở Ngu Linh học viện, nhưng suy cho cùng Bạch cũng không có nói hẳn là đồng ý hay không, mà chỉ nói là xem tình hình.

Quá rõ ràng cho việc người ta cũng chưa chắc sẽ bảo vệ hắn.

Liệu hắn có lên tránh hẳn đi, đợi đến lúc thực lực có thể đối chọi hoàn toàn với tứ cấp hậu kỳ rồi xuất hiện hay không? Dù sao tài nguyên hắn đang sở hữu tu luyện lên tứ cấp hậu kỳ chỉ là vấn đề thời gian.

Một hồi lâu suy nghĩ, hắn thở mạnh một tiếng, hắn xoa xoa đầu của Mộc Thố đang rúc trong áo của mình khiến tâm tính đang nặng nề trong những suy nghĩ hỗn tạp trở lên bình ổn hơn.

Trong một thời gian ngắn có lẽ Mộng gia sẽ không tìm tới hắn, vì lần g·iết hụt này đã bị Diễm tỷ và Lan tỷ đoán được ý đồ của bọn chúng sẽ không cho bọn chúng cơ hội thứ hai, nhưng điều hắn lo lắng hơn là đám người Mộng gia sẽ chơi xấu, dùng người tung tin hắn đang giữ tài nguyên của đám người Mộng Gia đ·ã c·hết.

Chim c·hết vì mồi, hắn không tin sẽ không có kẻ khi nghe thấy tin này mà tìm đến hắn, nhưng hắn có thể mong rằng, đám người Mộng gia sẽ không để ý đến một kẻ yếu đuối, không có giá trị như hắn.

Mộc Thố thoát khỏi tay đang xoa của Võ Huyền, nó thò toàn thân ra bên ngoài nhưng lại không chịu được lạnh giá chui lại vào trong, loài thỏ như nó cực kỳ sợ trời rét thế nên ngoại trừ lúc tập luyện hầu hết Mộc Thố đều rúc trong áo của Võ Huyền để tránh lạnh.

Bị Mộc Thố cắt đứt hẳn suy nghĩ, Võ Huyền cũng chẳng buồn nghĩ thêm, đợi Tuyết Băng Tằm thăng cấp rồi tính tiếp, dẫu sao hắn còn hai trận pháp bảo mạng, có thêm Tuyết Băng Tằm thì có thể yên tâm hơn.



Tiểu Ưng bỗng từ vai Võ Huyền khẽ vung cánh bay lên trời.

Võ Huyền không hiểu làm sao Tiểu Ưng lại có hành động lạ như vậy, hắn thông qua khống thú tâm liền hỏi Tiểu Ưng có chuyện gì?

Nhận được lời đáp của Tiểu Ưng khiến Võ Huyền trở lên vui mừng, sau nhiều ngày tích xúc linh lực, Tiểu Ưng đã đến giới hạn của mình, nó muốn đột phá lên nhị cấp sơ kỳ.

Tiểu Ưng bay lên giữa bầu trời đang hửng sáng, thân hình nó lấp lóe hiện ra bản thể của Phong Uẩn Tuyết Ưng, Khống Huyết Xích trong lúc này đã không thể kìm hãm được sự b·ạo đ·ộng huyết mạch bên trong Tiểu Ưng.

Chỉ thấy có vài chiếc lông của Tiểu Ưng rụng xuống, thân thể của nó bằng mắt thường có thể thấy đang dần lớn lên, sải cánh mọc ra ra thêm một chút, đầu cũng lớn hơn, đặc biệt là cặp chân đang dài hơn trông thấy.

Quá trình thăng cấp khi chưa có thú đan của linh thú và hung thú vô cùng đơn giản như vậy, chúng chỉ phát triển mạnh về thể chất chỉ khi có thú đan thì linh thú và hung thú mới thật sự đột phá.

Nhưng cũng không thể vì thế mà coi thường sức mạnh của linh thú và hung thú trước tứ cấp, nếu để một linh thú hay hung thú cùng cấp đối chọi với một nhân loại thì tỷ lệ nhân loại thua vẫn cao hơn rất nhiều.

Tiểu Ưng sau khi hoàn toàn đột phá, nó bộc phát linh lực nhị cấp sơ kỳ ra xung quanh khiến những bông tuyết trên người nó bị chấn bay ra ngoài.



Tiểu Ưng hướng Võ Huyền truyền đạt gì đó, rồi nó lao trên cao, hai cánh tụ băng linh lực xung quanh, sau vài giây từng mảnh tuyết từ hai đôi cánh phóng ra, những mảnh tuyết Tiểu Ưng phóng ra giống như những mảnh tuyết từ trên trời rơi xuống vậy.

Động tác thi triển sủng kỹ của Tiểu Ưng tung ra không giống với động tác phóng Phong Đao, uy lực từ những mảnh tuyết đủ hình dạng đang bay xuống phía dưới thì uy lực so ra lớn hơn hẳn so với Phong Đao và diện tích thi triển cũng rộng hơn hẳn, những mảnh tuyết sắc nhọn xoay tròn từ cánh của Tiểu Ưng phóng xuống phía dưới, mục tiêu là một cây trúc gần đó.

Những mảnh tuyết vừa đâm và cắt qua cây trúc lập tức khiến cây trúc đổ rạp, trên thân còn xuất hiện lỗ chỗ vết thủng và có những mảnh tuyết găm vào thân cây trúc.

Võ Huyền thấy Tiểu Ưng đã học được Phá Hoa Tuyết thì không khỏi vui mừng, thứ hắn đang thiếu hiện tại là sủng kỹ, uy lực của Đao Phong từ lâu đã không thể thỏa mãn được hắn, có thêm Phá Hoa Tuyết, thực lực của hắn chắc chắn sẽ được tăng thêm, song trước hết cần phải học được Phá Hoa Tuyết trước đã.

Trời vừa hửng sáng, Ngô Sơn và Doãn Nguyệt đã tới tìm Võ Huyền, hai người từ xa đi đến đã thấy xung quanh nhà của Ngô Sơn bụi tuyết bay mù mịt che lấp hết tầm nhìn.

Ngô Sơn nhìn những cây trúc cao vài mét của mình trồng mấy năm nay bị đổ rạp xuống thì không khỏi bực tức, hắn đi đến dùng linh lực thổi bay bụi tuyết đi.

Thì thấy Võ Huyền, Mộc Thố và Tiểu Ưng đang quần ẩu với nhau, cả ba không phân biệt ai với ai, cứ có cơ là đánh, mà đều là đánh thật, sủng kỹ tung ra không hề nhân từ chút nào.

Trên mặt Võ Huyền xuất hiện không dưới ba vết bầm tím, hai con sủng thú cũng không khá hơn hắn là bao, con nào con nấy đều bầm dập hết cả.

Nhân lúc bụi tuyết bị thổi bay đi, Mộc Thố liền dùng mộc đằng của mình quấn lấy Tiểu Ưng đang không để ý quấn lấy nó, lại điều khiển mộc đằng quật ngã Tiểu Ưng xuống nền tuyết.

Võ Huyền vốn có thể nhân cơ hội đánh Mộc Thố một chưởng nhưng quay đầu thấy Ngô Sơn và Doãn Nguyệt đã đến thì dừng lại, Mộc Thố cũng được lệnh của Võ Huyền dừng lại, nó liền thu mộc đằng lại thả Tiểu Ưng ra.

Võ Huyền chủ động chào hỏi hai người. “Ngô phó viện trưởng, Doãn Nguyệt lão sư, buổi sáng tốt lành.”