Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 70: Tìm gặp Ngô Sơn 2




Chương 70: Tìm gặp Ngô Sơn 2

Chương 70: Tìm gặp Ngô Sơn 2

Ngô Sơn thấy Doãn Nguyệt và Võ Huyền đi vào, Ngô Sơn liền rời giường đến bàn uống nước rót sẵn ba ly trà, đợi Doãn Nguyệt và Võ Huyền ngồi xuống, Ngô Sơn hướng Võ Huyền hỏi. “Tiểu hữu đã gặp được Man lão?”

Võ Huyền mỉm cười nói. “Ngô phó viện trưởng quan tâm, ta đã gặp được tam trưởng giả, chỉ tiếc việc ta đến không được tốt lắm thôi.”

Ngô Sơn không rõ Võ Huyền đến làm gì, thất bại cũng chẳng phải vấn đề của hắn, điều hắn biết rõ là người có hai vị cửu cấp linh thú đi bảo vệ chứng tỏ thân phận không hề thấp, việc đối đãi vẫn phải hết sức cẩn thận, hắn nói:

“Vậy ngày mai ta để Doãn Nguyệt sắp xếp cho tiểu hữu đấu một trận với một học viên mới lên lớp nhị cấp, coi như là hoàn thành thủ tục.”

Võ Huyền gật đầu cảm tạ Ngô Sơn.

Ngô Sơn lại nói. “Trời cũng sắp tối, hiện tại đi sắp xếp phòng dưới học viện cũng không tiện, tiểu hữu cứ ở phòng của ta nghỉ ngơi đêm nay.”

Võ Huyền liền xua tay. “Ngô phó viện trưởng coi trọng, ta ra ngoài tìm một khách quán là được rồi.”

Ngô Sơn đặt tay lên vai Võ Huyền. “Tiểu hữu đi xa mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện nói với Doãn Nguyệt lão sư.”

Không để Võ Huyền kịp từ chối, Ngô Sơn liền kéo Doãn Nguyệt rời đi.



Võ Huyền cũng thật sự mệt mỏi, hắn để Tiểu Ưng và Mộc Thố ra ngoài rồi chính mình lên giường đi ngủ.

Hai người Ngô Sơn và Doãn Nguyệt đi đến phòng của Doãn Nguyệt cách đó không xa, khi cả hai vừa vào phòng Ngô Sơn liền hôn lên đôi môi nóng bỏng của Doãn Nguyệt, tình lang đi xa lâu ngày, Doãn Nguyệt cũng nhiệt tình đáp lại, dưới ánh đèn lồng le lói, hai bóng người cứ thế hôn nhau.

Mãi đến khi Doãn Nguyệt đẩy Ngô Sơn ra vì không thể thở nổi, hai người mới dừng lại, Doãn Nguyệt tựa người vào ngực Ngô Sơn thì thầm hỏi. “Phu quân, ngươi làm sao mà khách khí với một đứa trẻ như vậy.”

Ngô Sơn không đáp mà bế Doãn Nguyệt vào trên giường, hắn thở ra một hơi rồi nói:

“Thân phận của Võ Huyền ta cũng không rõ, nhưng hắn có hai cửu cấp linh thú bảo vệ, lại có quen biết với cả Man lão, nói chung không phải là người chúng ta có thể động vào, hắn sau này vào lớp nhị cấp của muội thì tránh để những học viên ngu ngốc nào động đến hắn.”

Doãn Nguyệt nghe Võ Huyền có hai cửu cấp linh thú lại thêm quen biết với cả Man lão của Trưởng Khống Giả thì kinh hãi không thôi, nàng hỏi Ngô Sơn. “Phu quân biết tại sao Võ Huyền đến học viện hay không?”

“Hắn đến học viện để tìm gặp Man lão nhưng có vẻ sự việc không thành, chúng ta cũng không nên quan tâm quá nhiều cứ chú trọng đối đãi là được.” Ngô Sơn đáp.

Doãn Nguyệt gật đầu nói. “Muội sẽ chú ý, nhưng qua cách trò chuyện với Võ Huyền thì hắn không phải là người đi người khác gây chuyện.”

Ngô Sơn nói. “Ừ, tính tình của hắn ngày thường tương đối hiền hòa, nhưng cũng không hẳn như thế, hắn cũng tàn nhẫn có thù tất báo, trên đường có tám tên tử sĩ với thực lực tứ cấp hậu kỳ của Mộng gia tìm đến hắn, khi đó hắn bị đám học viên mới gia nhập chỉ điểm, ta vốn tưởng hắn sẽ bỏ chạy, không ngờ hắn lại dám ra đối mặt với đám người của Mộng gia.”

“Tuy khi đó một vị linh thú ra tay g·iết hết đám người của Mộng gia, nhưng có thể thấy Võ Huyền đủ gan dạ hoặc hắn còn một con át chủ bài có thể đối phó với tám tên tứ cấp.”

Doãn Nguyệt tò mò hỏi. “Vậy còn mấy người học viên kia?”



“Bị người của Trưởng Khống Giả xóa bỏ ký ức, nửa tỉnh nửa điên, ta vừa đưa bọn chúng đến Dược phòng để điều trị nhưng có vẻ không khả quan lắm.” Ngô Sơn nói.

Doãn Nguyệt cấu vào vai của Ngô Sơn, khẽ nhíu mày nói. “Chỉ như thế?”

Ngô Sơn cười khổ. “Nếu chỉ như thế thì ta đánh giá Võ Huyền chỉ là một đứa trẻ mới lớn không có sự tàn nhẫn, nhưng ta lầm khi đó hắn nói không cần để ý đến đám sâu kiến ấy, ta còn vốn tưởng hắn thật sự tha cho đám học viên.”

“Nhưng chỉ sau một đêm, ba lão già nhị cấp dưới trướng của Thiết thành chủ, hai học viên ngày hôm đó chỉ thẳng tay vào mặt Võ Huyền chỉ còn xương trắng nằm chọn gọn trên giường.”

“Võ Huyền tự mình ra tay hay hai vị linh thú?”

Ngô Sơn nói. “Là Võ Huyền ra tay nhưng người lại không phải do hắn g·iết.”

Doãn Nguyệt đầy nghi hoặc nhìn Ngô Sơn, nàng khẽ cấu hắn một cái để hắn biết ý mau trả lời.

Ngô Sơn cầm tay Doãn Nguyệt đang cấu mình, hắn nói. “Ngay khi đám người kia đến bên cạnh lều của Võ Huyền đều đã bị hắn hạ độc, độc này không phát tác ngay mà nó khiến cơ thể người dính phải tỏa ra một làn hương thu hút hung thú dạng côn trùng.”

Doãn Nguyệt vểnh tai nghe Ngô Sơn tiếp tục nói, nếu chỉ thu hút hung thú dạng côn trùng thì cũng không thể c·hết bất đắc kỳ tử không ai biết được.



Ngô Sơn tiếp tục nói. “Loại độc này khi đã phát tác thu hút côn trùng thì da thịt đã không phải của người ấy nữa rồi, khi bị côn trùng cắn cũng sẽ không hề hay biết cho đến lúc c·hết.”

Doãn Nguyệt hít sâu một hơi, độc dược thì nàng đã thấy nhiều, nhưng lần đầu thấy loại độc kỳ lạ như vậy, sau này ai đắc tội với Võ Huyền thì khổ không thể nói.

“Ta từng trò chuyện với Võ Huyền, hắn từng nói, với độc dược hắn không hứng thú lắm, thứ hắn hứng thú chỉ có luyện dược và trận pháp mà thôi, điều chế ra dược liệu chỉ là lúc hắn luyện dược còn thừa nguyên liệu thì tiện tay chế tạo ra thôi.” Ngô Sơn nói.

Doãn Nguyệt hỏi Ngô Sơn. “Phu quân đừng nói là ngươi tin toàn bộ lời Võ Huyền.”

Ngô Sơn khẽ thò tay xuống dưới nhéo một cái:

“Muội đừng quên ta là thiếu chủ của Ngô gia, ngốc như vậy thì đã sớm c·hết nhưng chúng ta cũng không cần sợ Võ Huyền, chúng ta không làm gì xấu đối với hắn thì mọi chuyện đều an toàn.”

Doãn Nguyệt đẩy cái tay đang làm trò xấu của Ngô Sơn ra khỏi áo, nàng khuôn mặt đỏ bừng nói. “Lần này muội lên gặp phụ thân và cha muội, hai người muốn chúng ta trở về, mấy năm nay Tinh điện bành chiếm lãnh địa đã ảnh hưởng đến lợi ích của chúng ta.”

Ngô Sơn nghe Doãn Nguyệt nói thì khuôn mặt trở lên nghiêm túc. “Bọn chúng không dám ra tay với chúng ta đâu, chỉ khi Đan phong vượt mặt Trưởng Khống Giả thì chúng mới dám ra tay, song vẫn lên đề phòng trước không thừa, đợi một thời gian nữa chúng ta cùng trở về.”

Doãn Nguyệt thở dài, trên khuôn mặt xuất hiện đầy sự lo lắng. “Thế lực cửu cấp lụi tàn vẫn không phải là thế lực mà chúng ta có thể so sánh.”

Ngô Sơn vỗ về an ủi. “Không cần lo lắng, Trưởng Khống Giả sẽ không bỏ rơi thất gia tộc tầng hai của chúng ta.”

“Hừ, nếu không phải ba gia tộc khác đầu quân cho Tinh điện thì thập đại gia tộc cũng không sợ chúng.” Doãn Nguyệt nghĩ đến đây thì tức giận nói.

Ngô Sơn nói. “Từ trước bọn họ đã không cùng đường với chúng ta, vốn dĩ bọn họ cùng thuyền với Đan phong, gia nhập với chúng ta chỉ là lúc đó khí thế của chúng ta quật khởi quá nhanh mà thôi.”

Doãn Nguyệt gật đầu. “Hiện giờ các bên đang ở thế cân bằng, muội chỉ sợ tên điên Tinh Hải Sinh nổi hứng lên, hắn lại muốn nuốt hết các thế lực nhỏ ở tầng hai.”

“Yên tâm, phụ thân và các thúc bá cũng không phải người ăn chay, nếu không người của Tinh điện sớm đã thống nhất tầng hai, mà kể cả phụ thân và các thúc bá thất thủ thì Trưởng Khống Giả sẽ không để chuyện đó xảy ra.” Ngô Sơn vỗ hai tay vào nhau nói. “Nói đến đây thôi, chúng ta vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, một năm ròng, ta nhịn đủ rồi.”