Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 49: Hung thú tập kích




Chương 49: Hung thú tập kích

Chương 49: Hung thú tập kích

Võ Huyền cảm nhận được ánh lửa ấm áp, cùng với tiếng xì xào bên cạnh.

Hắn dừng tu luyện lại mà nhìn xung quanh.

Dường như mọi người đều đang ăn, chỉ có bảy người huynh muội họ Thương thì không có ăn mà ngồi nhìn nhau.

Thương Hổ thấy Võ Huyền thì gọi hắn tới.

Võ Huyền đi đến, Thương Ngưu liền hỏi hắn. "Võ Huyền, đệ còn thịt hay không?"

"Chỉ còn thịt khô." Võ Huyền nói.

"Còn nhiều không?" Thương Ngưu vẻ mặt mong chờ nói.

"Khoảng ba cân." Võ Huyền nói.

"Có thể bán cho chúng ta một chút được không, chúng ta trả bằng sủng tệ cho đệ." Thương Hổ nói.

"Không cần đâu, để đệ đi lấy." Võ Huyền chạy về chỗ của mình, lấy chiếc hộp đựng sẵn ba cân thịt khô mà hắn để ở ngoài.

Võ Huyền mang cả cái hộp đến, hắn đưa hộp cho Thương Ngưu.

Thương Ngưu mở hộp ra liền lấy thịt bên trong không chút khách khí mà bỏ khoảng một cân thịt ra nướng.

Thương Khê cùng Thương Hương lại bỏ thêm quả dại ra.

Võ Huyền chú ý xung quanh mọi người đều tập trung làm việc riêng, thì mới nhỏ giọng hỏi Thương Hổ. "Chẳng phải ngày hôm qua đệ thấy mọi người vẫn còn rất nhiều thịt khô sao?"

Thương Hổ gật đầu, hắn bảo Thương Khê. "Muội bỏ ra cho Võ Huyền xem."

Thương Khê lôi một bọc màu đen được gói rất kỹ ở đằng sau ra, dù đã bọc kỹ xong từ nó còn bốc lên mùi thối của phân thú.

Tám người đều không nhịn được mà bịt mũi lại, Thương Khê vội ném nó ra đằng sau, bịt thêm một lớp vải lên trên.

"Có người dở trò." Thương Khê nhún vai nói.

Ánh mắt Võ Huyền tỏ ý đã hiểu, song hắn không tiện dò hỏi, hắn không muốn gây sự chú ý với hai nhóm người đằng kia.

Bảy huynh đệ họ Thương cũng không muốn nói rõ chuyện này, tất kẻ gây ra điều ngớ ngẩn này có thực lực hoặc có thể thế lực đằng sau làm họ e ngại.

Nhưng Võ Huyền phần nào có thể đoán ra người làm chuyện này.



Nhị công chúa và Trần tướng quân cùng binh lính của mình chẳng có thời gian đâu mà đi bốc phân thú bôi vào thịt.

Nếu nhóm người nhị công chúa không làm thì chỉ còn lại đám người thiếu niên cùng ba lão già đằng kia.

Kể đến ba lão già kia, cả ba đều có thực lực nhị cấp hậu kỳ bằng với Thương Ngưu.

Ở trong cái hang này, ba lão già ấy chỉ thua có Trần Thanh và Thương Hổ là hai người có thực lực tam cấp sơ kỳ.

Có lẽ điều Thương Hổ e ngại chính là thế lực thành chủ đằng sau của đám thiếu niên.

Vì có một người thiếu niên trong đám thiếu niên kia có tên Thiết Mang là con của thành chủ Thiết thanh, Thiết Vinh.

Ăn xong, mấy người không ai nói với ai, đều trở về chỗ của mình.

Võ Huyền vừa ngồi lại vào tấm đệm của mình thì một tiếng kêu nhỏ vang lên bên cạnh.

Tiếng kêu tuy nhỏ nhưng khiến đám sủng thú cấp thấp của những người trong động hoảng sợ.

"É é."

Mộc Thố đang cuộn tròn trên lớp đệm, đôi tai nó hơi rung nhẹ một chút, vài đốm sáng lục sắc nhè nhẹ vờn quanh.

Mất vài phút diễn ra như vậy, Mộc Thố cuối cùng duỗi thẳng người ra, đối mắt to tròn nhìn Võ Huyền.

"É é é."

Nó hướng Võ Huyền kêu lên, xong lấy chân trước xoa xoa cái bụng của mình.

Võ Huyền hiểu ý nó, lấy ra một cây dược liệu cho nó ăn.

Mộc Thố do đã đói, nó ăn cây dược liệu một cách ngon lành, rồi lại nhìn Võ Huyền mong muốn hắn cho nó một cây nữa.

Đến ngày thứ ba, trong hang động số thịt của Võ Huyền cũng đã ăn hết mà tuyết bên ngoài vẫn còn đang rơi đầy trời.

Võ Huyền không thể lấy thịt hắn để bên trong Càn Khôn Giới ra.

Càn Khôn Giới ở tầng hai chỉ là một bảo khí bình thường hầu hết ai cũng có.

Nhưng ở tầng một là một thứ quý giá khiến người ta có thể g·iết người để c·ướp đoạt nó.

Ngoài trời tuyết rơi quá dày, hầu hết linh thú và hung thú đều đã chốn vào một góc nào đó tránh rét.

Nên khó mà có thể đi săn.



"Chỗ thịt Cuồng Đao Trư hôm trước còn hơn trăm cân, hay chúng ta tới đó lấy về." Thương Khê nói.

"Nơi ấy khá xa hang động, mà không chắc có còn không, dẫu sao đã vài ngày trôi qua chưa chắc đã còn." Thương Cuồng nói.

"Cứ phải đi thử mới biết được, trong mấy ngày tới khó mà đi tiếp." Thương Hổ vuốt ve đầu con hắc lang của mình nói. "Chúng ta không ăn mấy ngày cũng chẳng sao nhưng không cho sủng thú ăn thì chúng sẽ không hợp tác đâu."

"Được, để đệ cùng tam đệ và tứ đệ đi lấy." Thương Ngưu mặc bộ y phục lông thú lên trên người, còn mang theo thêm cả một túi vải lớn nữa.

"Ừ, ba người các đệ để Khê nhi đi cùng, có gặp chuyện gì thì Khê nhi có thể chữa trị cho ba đệ." Thương Hổ gật đầu nói.

Thương Khê nhanh chóng khoác áo lông lên chuẩn bị đi cùng ba người Thương Ngưu.

Thương Khê đang định đi thì quay lại bất ngờ hỏi Võ Huyền. "Đệ có muốn đi cùng không?"

Võ Huyền nghe Thương Khê hỏi thì hơi bất ngờ, hắn đáp. "Có."

Thương Khê thấy Võ Huyền cứ thế mà đi, trên người chỉ mặc một bộ y phục trắng mỏng manh, nàng hỏi. "Đệ cứ thế định đi ra ngoài à, bên ngoài rất lạnh đấy."

"Không còn cách nào, y phục của đệ đều là y phục mỏng, đệ tính đến tòa thành tiếp theo thì mới mua." Võ Huyền kiếm cớ nói.

"Đệ lấy chiếc áo này của ta mà mặc, ta mới mua ở Thiết thành chưa dùng tới." Thương Khê lấy một áo choàng lông thú ra đưa cho Võ Huyền.

Võ Huyền do dự nhận lấy chiếc áo, thì Thương Khê dúi chiếc áo vào tay hắn. "Nhanh lên đừng để mấy người nhị ca chờ lâu."

Năm người vừa ra khỏi động, tiếng gió tuyết thổi "vù vù" bên tai mấy người.

Bốn người Thương Khê lập tức rét run, họ ngay lập tức sử dụng linh lực bảo vệ cơ thể tránh khỏi gió lạnh.

Võ Huyền cũng dùng linh lực bảo vệ cơ thể như họ, không quên gọi Tiểu Ưng ra.

Trong thời tiết mà tuyết trắng che phủ như vậy, Tiểu Ưng có thể trở thành một đôi mắt sáng dò đường giúp hắn.

Nơi để thịt Cuồng Đao Trư hôm qua cách hang động khoảng ba dặm đường.

Vốn nó chẳng quá xa, nhưng thời tiết khắc nghiệt hiện tại thì đúng là đi chẳng biết bao giờ mới tới.

Năm người nối đuôi bá·m s·át nhau mà đi.

Võ Huyền chủ động đi đầu, Tiểu Ưng thì bay ngay trên đầu hắn.

Hắn vừa đi vừa nghe theo sự chỉ dẫn của nó.

Tuyết rơi trên mặt đất cực dày ngập đến đầu gối, mỗi bước đi của năm người trở lên khó khăn.



Thi thoảng còn vấp phải hòn đá dưới lớp tuyết khiến lòng bàn chân nhói đau không thôi.

Nhưng cả năm đều là khống thú sư và chiến thú sư nhị cấp nên sự đau đớn ấy không hề ảnh hưởng quá lớn.

Rất nhanh, năm người đi tới chỗ để thịt hôm qua, tuyết trắng phủ dày một lớp.

Ba huynh đệ Thương Ngưu với Võ Huyền trực tiếp dùng tay đào tuyết.

Thương Khê vốn không cần làm nhưng nàng cũng dùng tay bới tuyết cùng bốn người.

Đào đến được lớp da Cuồng Đao Trư, Võ Huyền lật nó ra.

Đống thịt bên dưới tuy đã không còn được tươi như trước nhưng lại được bảo quản dưới lớp tuyết.

Nên dù để mấy ngày vẫn chưa bị hỏng.

Năm người nhanh chóng xếp thịt đầy vào trong túi.

"Iêu iêu"

Tiểu Ưng trên trời gấp gáp kêu lên hai tiếng cảnh báo Võ Huyền.

Võ Huyền vội vứt túi thịt xuống, hắn lớn tiếng nói. "Cẩn thận, có hung thú tập kích."

Bốn huynh muội họ Khê nghe Võ Huyền nói thế thì nghi hoặc.

Nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, bốn người cũng vứt túi thịt xuống.

Thương Khê và Thương Mạnh gọi sủng thú của mình ra.

Mộc Lôi Đồng Hoa và Ngũ Sắc Điểu xuất hiện trên hai tay Thương Khê.

Ngũ Sắc Điểu có bộ lông ngũ sắc bắt mắt, hình dáng khá giống với chim sẻ, chỉ khác cái đuôi của nó dài và đẹp hơn.

Hai sủng thú của Thương Mạnh là một đầu chim ưng và một con chuột nhỏ.

Con chim ưng gọi là Viêm Ưng, linh thú, huyết mạch lam sắc trung phẩm, mang trong mình duy nhất hỏa hệ linh lực, nhị cấp trung kỳ,.

Phần lông bên trên có màu đỏ phủ xuống như lửa, phần dưới có màu nâu xám.

Con chuột thì có phần bờm phía sau giống với sư tử, miệng nó không có mọc ra răng cửa dài như các loài chuộc khác.

Mà lại có hai chiếc răng nanh màu trắng mọc thò ra khỏi miệng, uốn cong về phía bụng.

Loài chuột này chẳng ăn tạp như các loài chuột khác, chúng chỉ thích săn Thú còn sống, tính tình hung dữ, cuồng bạo.

Người ta gọi nó là Cuồng Thử, huyết mạch lam sắc trung phẩm, hung thú không mang thuộc tính linh lực.

Cấp độ của Cuồng Thử cũng ngang bằng với Viêm Ưng.