Chương 48: Tuyết rơi
Chương 48: Tuyết rơi
"Tuyết rơi nặng hơn rồi, chúng ta lên về thôi." Thương Hổ nhìn tuyết trắng rơi trên trời có vẻ dày hơn thì nói với mấy người.
Mấy người cũng thu dọn đậy lại kín đống thịt chứ không có mang về, vì Thương Hổ nói mùi thịt sống dễ dẫn dụ hung thú.
Trên đường về, Võ Huyền đi song song với Thương Khê, hắn hỏi nàng. "Khê tỷ có biết ai tên là Man Mộ Thần ở Ngu Linh học viện không?"
"Man Mộ Thần, ta chưa từng nghe nói người này." Thương Khê nhíu mi nói. "Đệ có thể biết mặt người ấy không, tả ra có thể ta sẽ biết."
"Đệ chưa từng gặp ông ta, có người bảo đệ đến Ngu Linh học viện tìm ông ấy." Võ Huyền cũng không quá trông cậy vào Thương Khê biết về Man Mộ Thần.
Vì một người có thực lực cửu cấp, lại là người đứng cao vọng trọng, tất để cho người ta dễ dàng biết được.
"Vậy thì rất khó, nhưng kể ra trong học viện có một người họ Man." Thương Khê nói. "Người này cả ngày đều ngồi trong khuôn viên của học viện không có làm gì."
"Hoàng đế Cương Thanh Mạc, Ngô phó viện trưởng, thậm chí Phong Vũ viện trưởng đi qua đều phải cúi đầu gọi người ấy là Man lão."
"Nhưng chắc đệ không muốn tìm người ấy đâu."
Võ Huyền gật đầu, nhưng hắn biết có lẽ người mình cần tìm chính là người được gọi là Man lão.
Tám người trở lại trong động thì thấy mấy người binh lính không biết tìm những tảng đá ở đâu, đang có ý định lấp cửa ra hang lại.
Thương Hổ tiến tới hỏi. "Trần Thanh kêu các ngươi chặn hang vào sao?"
"Phải, sủng thú Vân Hoàng Anh của tướng quân cảm nhận được có thể ngày mai sẽ có bão tuyết, nên quyết định ở lại hang động này, chờ mấy ngày sau rồi sẽ đi." Một binh lính đáp.
"Hắn suy nghĩ cũng là chu toàn, đông người ở trong động như vậy sẽ tỏa ra hơi ấm, rất có thể dẫn dụ hung thú tìm đến, chặn lại là rất đúng." Thương Hổ nói với ba người Thương Ngưu, Thương Cuồng và Thương Mạnh.
"Ba người các đệ ở đây giúp họ lấp hang động lại."
"Dạ." Ba người Thương Ngưu liền sắn tay giúp những người lính kia bê đá.
Võ Huyền bảo với Thương Hổ. "Đệ ở ngoài này giúp bọn họ."
Thương Hổ nghe Võ Huyền nói vậy cũng không tiện bảo hắn không cần làm, dù sao mấy người cũng mới quen, tuy nói chuyện có phần gần gũi nhưng còn một khoảng cách xa mới trở lên thân thiết.
Võ Huyền cũng rất nhiệt tình khuân đá, vì hắn cho là mình cũng ở trong hang động, lấp hang là việc mình cần làm vậy thôi.
"Võ Huyền, nhìn đệ yếu đuối như vậy, không ngờ còn khỏe bằng lão Ngưu ta đấy." Thương Ngưu vỗ vài cái thật mạnh lên vai Võ Huyền.
"Đệ sao có thể khỏe bằng Ngưu ca." Võ Huyền nói.
Nhìn cửa động đã bị lấp đầy, Võ Huyền liền quay đầu đi vào trong.
Đêm đến, người trong hang động trừ mấy thiếu niên kia là lăn ra ngủ, chứ những người khác đều ngồi ra một chỗ riêng tu luyện.
Võ Huyền chầm chậm hấp thu Huyết Linh Chi trong ống tay, linh lực thuần khiết từ từ chảy đến bản mệnh thú tâm của hắn.
Huyết Linh Chi đã bị hắn chia ba, nên lượng linh lực bên trong phần Huyết Linh Chi trogn tay hắn cũng không nhiều.
Chỉ ngưng tụ ra được mười giọt, chẳng đáng để Tuyết Băng Tằm hút một hơi.
Hai phần còn lại hắn đã sớm để cho Tiểu Ưng và Mộc Thố ăn, vì bọn chúng cũng xứng đáng được dùng.
Cả một đêm cứ miệt mài tu luyện, Võ Huyền ngưng tụ ra được hơn ba mươi giọt linh lực thuần khiết.
Hắn không do dự mà truyền hết đến Tuyết Băng Tằm để nó hấp thu.
Sau sự việc xảy ra trên Độc Huyết Phong, hắn thấy được tầm quan trọng khi có một sủng thú cấp cao bảo vệ cho mình.
Để khi có sai xót hay sự việc không may xảy ra, chính mình còn tấm bùa giữ mạng.
Nhưng hắn chẳng quên lời mà Mộng Diễm dặn dò, thực lực của bản thân mới là tuyệt đối, chứ không nên trông đợi vào người khác.
Song hắn lại nghĩ rằng, ủng thú của hắn là thực lực của hắn.
Đến sáng sớm, Võ Huyền chẳng cảm thấy lạnh lẽo gì vì có bộ y phục làm từ tơ của Tuyết Băng Tằm trên người.
Xung quanh hắn, mọi người cũng đã đều dừng tu luyện từ lâu.
Họ chùm kín lớp chăn dày làm từ lông của loài hung thú nào đó mà ngủ.
Võ Huyền muốn ra ngoài xem tình hình ra sao, hắn nhẹ nhàng đi qua anh em họ Thương ra bên ngoài.
Bên ngoài dường như lớp tuyết đã che lấp lớp đá chặn bên ngoài, những khe hở đã hoàn toàn bị bịt kín không có ánh sáng lọt nào lọt vào trong.
Đàn Hắc Ảnh Mã cùng Hắc Quỷ Khuyển đều đang nằm rạp hai bên, chúng như đang hòa vào bóng đêm khó mà nhìn thấy.
Nếu không phải Võ Huyền cảm nhận được hơi thở và mùi của chúng thì đã không may dẫm phải chúng.
Võ Huyền bê một khối đá xuống, hắn lấy tay đảy lớp tuyết thủng một lỗ trên lớp tuyết.
Một cơn gió tuyết theo cái lỗ lùa vào bên trong khiến toàn thân Võ Huyền rùng mình.
Hắn thông qua lỗ tuyết nhìn ra bên ngoài, tuyết phủ đã phủ trắng mặt đất.
Tuy chưa dẫm lên lớp tuyết nhưng hắn có thể ước chừng lớp tuyết đã dày đến đầu gối.
Vì những hòn đá lớn còn thừa ngày hôm qua để ngoài cửa động đã bị tuyết che lấp.
Tuyết bên ngoài dường như rơi vẫn tiếp tục rơi xuống một cách dày đặc.
Võ Huyền nấp viên đá lại, trở ngược vào trong.
Hắn lại lấy thịt khô ra cho Tiểu Ưng ăn.
Sau khi hấp thu dược lực từ Huyết Linh Chi, Mộc Thố đã có dấu hiệu đột phá nhị cấp trung kỳ.
Từ tối hôm qua trở về hang động, nó đã cuộn tròn người đang hấp thu linh lực để đột phá.
Ngồi không trong hang động cũng chẳng có việc gì làm, không thể luyện tập sủng kỹ để ảnh hưởng đến người khác.
Hắn đành tiếp tục nhàm chán tu luyện.
...
"Đại trưởng giả." Mộng Diễm và Thu Lan cúi người trước một người trung niên.
Người trung niên ngồi trên ghế, ánh mắt đen nhìn hai người một cách hòa ái, khuôn mặt hắn góc cạnh, mái tóc điểm bạc được búi gọn.
Trông hắn chẳng khác nào một người trung niên bước sang tuổi năm mươi.
Từ người hắn chẳng có tỏa ra một chút khí tức linh lực nào, nhưng chỉ cần ở cạnh hắn người ta không tự chủ được mà sinh ra cảm giác kính sợ.
Hắn chính là đại trưởng giả Man Hoành Thiên, người đứng đầu Trưởng Khống giả, người mà Mộng Diễm thường nhắc tới với Võ Huyền trong các câu chuyện của nàng.
Man Hoành Thiên mỉm cười. "Mộng trưởng lão cùng Thu trưởng lão đã về lâu chưa?"
"Đại trưởng giả cứ gọi chúng con là tiểu Mộng và tiểu Thu là được, hai chúng con từ bé đi theo người, người gọi như vậy làm chúng con có chút không quen." Mộng Diễm cung kính nói.
"Đều lớn cả rồi, cũng lên xưng hô sao cho lớn với chức danh của mình." Man Hoành Thiên hỏi. "Hai con mấy năm qua nghỉ ngơi vui vẻ chứ?"
"Đại trưởng giả quan tâm, chúng con cũng coi như hiểu cảm giác yên bình là thế nào." Mộng Diễm cười đáp.
"Nghe tam đệ nói hai ngươi có nuôi một đứa trẻ, muốn đệ ấy nhận nó làm đệ tử." Man Hoành Thiên hơi khép mí mắt giống như đang nghĩ gì đó.
"Dạ, đứa trẻ ấy là một mầm mống tốt chúng con cứu được ở tầng hai, khi trở về cũng không tiện mang nó trở lại, nên muốn tam trưởng giả nhận nó làm sư phụ, để nó rèn luyện ở lại tầng một từ từ rèn luyện." Mộng Diễm gật đầu nói.
"Hừmm.. đừng tưởng ta không biết các con đang tính kế gì trên đầu chúng ta, nhưng mấy ngày nay ta nghĩ để tam đệ có một đồ đệ cũng tốt, tinh thần nó bao năm nay vẫn luôn có khúc mắc, mong rằng vị đồ đệ này có thể làm tinh thần nó tốt lên." Man Hoành Thiên gật gù ngẫm nghĩ, rồi hắn lại nói.
"Nhưng ta phải nói cho các ngươi một điều, một nhóm người lục cấp của Mộng gia đã xuống tầng hai hướng đi nhằm tới tầng một, chắc chắn sẽ xuống chặn đường trước khi đứa trẻ kia chưa gặp được tam đệ."
Mộng Diễm và Thu Lan nhìn nhau, hai người cũng không có gì quá bất ngờ, Thu Lan nói. "Chúng con sớm đã đề phòng, mong rằng đại trưởng giả tha thứ cho hai chúng con đã tự ý làm trái luật."
"Ồ, xem ra là ta đã lo xa, còn luật thì các con không phải lo lắng, cứ coi như là bọn chúng phá luật, chúng ta là người diệt trừ kẻ làm trái luật là được, song vẫn lên phải nói với Ngô Sơn một tiếng, để hắn cho người của mình dọn dẹp sạch sẽ một chút." Man Hoành Thiên nói.
"Tiểu Loan, ngươi đi làm đi."
"Dạ." Thiếu nữ xinh đẹp đằng sau Man Hoành Thiên vâng lệnh, liền đi ra bên ngoài.
Thiếu nữ rời khỏi phòng, Man Hoành Thiên lại nói. "Ta đã đến nơi mà đứa trẻ nói, nhưng tuyệt không tìm được sơn cốc mà nó nói."
"Vị cường giả linh thú kia không muốn gặp người?" Mộng Diễm nghi hoặc nói.
"Có lẽ vậy, đứa trẻ của các con xem ra vẫn còn giữ nhiều bí mật lắm, nhưng không sao cả, ta càng ngày càng mong chờ nó làm cách nào để thực hiện dung hợp hai đại lục lại với nhau." Man Hoành Thiên nói ra với vẻ mặt đầy mong chờ.
"Ngài không thắc mắc vì sao tiểu Huyền dấu diếm chuyện dung hợp hay sao? Với lại khi dung hợp hai đại lục, khi đó ngài sẽ không còn là độc tôn nữa?"
"Ta không quan tâm tới chuyện của người khác khi không ảnh hưởng tới lợi ích của ta, còn chuyện độc tôn hay không độc tôn nó chỉ quan trọng khi còn sống được hay không thôi." Man Hoành Thiên chậm rãi nói.
"Các con đi theo ta từ nhỏ đều hiểu được, sống c·hết của chúng ta vẫn luôn lơ lửng trên dây, cái thứ quyền lực hư ảo ấy vốn chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi."
"..." Mộng Diễm đang muốn nói gì thì bị Man Hoành Thiên ngăn lại. "Hai con đã về thì giúp ta tìm thêm mấy kẻ làm bia đỡ cho chuyện của tiểu Bạch Long đi."
"Người muốn tiếp tục loại bớt ảnh hưởng của Đan Phong."
"Phải, lần ta đuổi g·iết đám người Huyết Thần Giáo, chuyện của Tiểu Bạch Long, rồi lại đến chuyện của đứa trẻ của các con nói, ta hoài nghi bọn chúng thật sự cấu kết với người của tinh cầu khác còn xót lại ở đại lục chúng ta." Man Hoành Thiên gõ gõ lên một tấm lệnh bài màu đỏ trên bàn.
"Trước hai con cứ kiếm mấy người bên Đan Phong, ta nghĩ bọn chúng sẽ không giám phản kháng đâu, nhưng các con không cần g·iết người, cứ lấy bảo vật của bọn chúng là được."
"Dạ."