Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 40: Mộc Thố




Chương 40: Mộc Thố

Chương 40: Mộc Thố

Võ Huyền giải trừ Băng Quyền, tiến tới nhìn Mộc Thố đang bị đóng băng.

Hắn cũng chẳng dám tới quả gần, vì Mộc Thố rất có thể sẽ phá băng mà ra đánh cho hắn một đòn trí mạng.

Võ Huyền lấy ra một bình thuốc bột màu đen, hắn đổ một lương lớn ra tay trái đưa sẵn lên trước miệng.

Một quyền còn lại hắn tung ra nhằm phá vỡ lớp băng trên băng trên người Mộc Thố, quyền đầu mạnh mẽ đấm lên lớp băng khiến nó lớp tức nứt ra.

Mộc Thố ở trong không hiểu được hành động kỳ lạ của Võ Huyền nhưng thoát được khỏi sự kìm hãm của lớp băng, nó liền dùng đôi tai phá vỡ lớp băng còn lại thoát ra.

Võ Huyền chỉ đợi có như vậy hắn liền thổi thứ bột màu đen trên tay về phía Mộc Thố.

Mộc Thố không đề phòng chút nào, nó hít một lượng lớn thứ bột màu đen vào trong mũi, do hít quá nhiều thứ bột ấy khiến nó ho sặc sụa.

Nó vừa tiếp đất song chẳng hiểu sao cơ thể liền trở lên mềm nhũn, nó muốn sử dụng mộc đằng đánh tới Võ Huyền, nhưng mộc đằng vừa mới thỏ ra khỏi tai thì mềm oặt rơi xuống đất.

Võ Huyền cầm hai tai của Mộc Thố lên trước mặt mỉm cười thân thiện nhìn nó, hắn đang nghĩ xem nên mang nó đến Diện thành bán hay là sử dụng nó tẩm bổ cho Tiểu Ưng.

Mộc Thố nhìn ánh mắt của Võ Huyền thì run rẩy nhưng do chẳng thể phản kháng nên nó đành mặc cho số phận.

Võ Huyền suy nghĩ một hồi, hiện tại thức ăn hắn cũng chẳng thiếu trên đường đi cũng có phần buồn chán mang theo con Mộc Thố này đi chung cũng không tệ, lại có bạn để giúp Tiểu Ưng luyện tập.



Hắn truyền ý niệm của Tiểu Ưng xem nó nghĩ thế nào thì Tiểu Ưng cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của hắn.

Mang theo một con linh thú hoang dã bên người rất nguy hiểm vì chẳng biết lúc nào là nó sẽ nổi điên t·ấn c·ông, thế nên Võ Huyền đã chuẩn bị sẵn sàng Khóa Linh dược dịch và Hắc Nhu tán.

Khóa Linh dược dịch công dụng như tên gọi chính là khóa linh lực trong cơ thể ba ngày không thể vận động được linh lực.

Còn Hắc Nhu tán chính là thứ bột đen mà Võ Huyền vừa thổi về phía Mộc Thố, công dụng của nó khiến cơ thể trở lên suy nhược, mất sức.

Cho Mộc Thố uống Khóa Linh dược dịch rồi lại cho nó uống giải dược của Hắc Nhu tán.

Giải dược uống vào cũng chẳng thể hết ngay tác dụng của Hắc Nhu tán có lẽ phải một canh giờ sau Mộc Thố mới có thể di chuyển bình thường.

Vì để không mất thời gian, Võ Huyền liền đem theo Mộc Thố đi luôn.

Trời đã cuối thu nên trở tối cũng thật nhanh, ánh chiều tà chỉ vừa chiếu đây thôi mà giờ bóng đêm đã che phủ toàn bộ khu rừng.

Võ Huyền dừng lại ở một gốc cây, hắn dơ tấm bản đồ lên nhìn dưới ánh lửa chập chờn của cây đuốc.

Nhìn Cương Thanh thành, kinh thành của Cương Thanh quốc nằm trên phía bắc bản đồ, lại nhìn Diện Thú sâm lâm nằm cách xa Cương Thanh thành đến mấy tòa thành.

Võ Huyền tính toán quãng đường trên đường đi lên tới bảy nghìn dặm và Ngu Linh học viện cho hắn ba tháng để di chuyển đến kinh thành, riêng Diện Thú sâm lâm đã rộng hơn nghìn dặm.

Võ Huyền tự tin rằng hắn một ngày có thể di chuyển hơn một trăm năm mươi dặm, nếu tính ra thì mất khoảng gần năm mươi ngày là có thể tới nơi.

Nhưng đấy chỉ là cách tính không gặp bất kỳ cản trở nào trên đường đi mới có thể đi nhanh như thế, chứ làm sao trên đường lại không gặp bất kỳ phiền phức gì.



Và hiện tại cũng đã là cuối mùa thu, Võ Huyền đoán chẳng đến một tuần nữa là sẽ có tuyết rơi, vì thế việc di chuyển của hắn sẽ chậm đi nhiều.

Song Võ Huyền hiện tại cũng chẳng nghĩ quá nhiều, hắn hiểu Ngu Linh học viện cho học viên thời gian ba tháng chính là để học viên có thể điều khiển được sủng thú, cũng như là muốn để học viện ở các thành đến kinh thành có một phần kinh lịch.

Ai không vượt qua tất nhiên sẽ bị loại đầu tiên, song đến khi tới học viện sẽ tiếp tục dùng thi đấu để loại thêm một lượt người nữa.

Như vậy chẳng phải học viện sẽ giữ được những người thực sự có tiềm năng tu luyện hay sao.

Nhìn trên bản đồ nơi vị trí Võ Huyền đứng gần với một con suối, suốt từ lúc vào Diện Thú sâm lâm, hắn đã phải liên tục chiến đấu với U Sầu Thảo và Mộc Thố nên cả người hắn đã ra đầy mồ hôi cũng muốn đi tắm rửa đôi chút.

Và hắn cũng cần bổ sung nước uống.

Võ Huyền đi chẳng đến trăm bước chân đã đến con suối trên bản đồ, hắn chọn một gốc cây lớn gần với dòng suối, lại kiếm thêm củi khô để đốt lửa nướng thịt.

Lấy hai tảng thịt từ trong Càn Khôn Giới ra, Võ Huyền xiên vào hai cái que đã được rửa sạch, hắn cẩn thận nướng hai miếng thịt cho chín hẳn không quên cho thêm gia vị vào.

Nướng xong, liền để cho Tiểu Ưng một miếng trên vách đá còn mình thì thưởng thức một miếng còn lại.

Đang định ăn miếng thịt, Võ Huyền lại nhìn Mộc Thố đang ngoan ngoãn ngồi một bên, nó giác ngộ hiện giờ mình là một kẻ thua cuộc không đánh lại Võ Huyền và linh lực trong người nó không thể sử được.

Nên phải thật ngoan ngoãn mới có thể giữ lại mạng sống, nó giơ đôi mắt long lanh to nhìn hắn mong hắn có thể hiểu được ý nghĩ trong lòng nó.



"Muốn ăn không?" Võ Huyền truyền ý niệm bảo Tiểu Ưng hỏi nó.

"É, é." Mộc Thố lắc đầu song nó lại nhìn Võ Huyền.

Tiểu Ưng bên cạnh truyền ý niệm lại cho Võ Huyền rằng Mộc Thố không ăn thịt mà chỉ ăn dược liệu hay một số loại lá và cỏ đặc thù thôi.

Võ Huyền lúc này mới nhớ ra, một số loài linh thú không có hứng thú với thịt mà chỉ ăn dược liệu hay một số loại thức ăn đặc thù của chúng.

Hắn cũng chẳng nhớ rõ Mộc Thố thích ăn loại thức ăn nào, nhưng dược liệu nhất cấp thì hắn còn một ít, chắc là nó có thể ăn được.

Võ Huyền lấy một cây dược liệu nhất cấp hạ phẩm có thuộc tính mộc linh lực mà hắn hái được ở trên đường đưa cho Mộc Thố. "Ăn đi."

Mộc Thố dè dặt dùng hai chân nhỏ nhận lấy, dường như do cũng đã đói, nó ăn lấy ăn để cây dược liệu một thoáng đã chẳng còn cái dễ.

Võ Huyền lại đưa cho hắn một cây dược liệu khác, nhưng Mộc Thố lắc đầu không nhận, nó chỉ ngoan ngoãn ngồi trên tảng đá.

Võ Huyền nhìn Mộc Thố ngoan ngõan hơn trong tưởng tượng của mình, xem ra linh trí của nó cao hơn Võ Huyền tưởng tượng nhiều.

Võ Huyền ăn xong thì liền ra bờ suối, dùng linh lực kiểm tra một lượt xem có con linh thú hay hung thú nào ở quanh không rồi mới an tâm cởi sạch y phục ngâm mình xuống làn nước suối mát.

Ngoảnh đầu lại thì thấy Tiểu Ưng đang đề phòng nhìn Mộc Thố, còn Mộc Thố vẫn đang ngoan ngoãn, ánh mắt lim dim ngồi trên tảng đá.

Võ Huyền liền truyền ý niện cho Tiểu Ưng, bảo nó chú ý xung quanh là được không cần thiết nhìn chằm chằm Mộc Thố.

Tiểu Ưng cực kỳ nghe lời Võ Huyền, nó chẳng buồn chú ý đến Mộc Thố nữa mà bay lên trên cành cây quan sát xung quanh.

Võ Huyền sau một hồi tắm rửa sạch sẽ, hắn trở về dọn dẹp đống lửa.

Không để nó cháy quá to mà cũng không để nó tắt, đống lửa chỉ lốm đốm bập bùng phát ra những tia lửa đỏ là ổn nhất.

Xong việc, Võ Huyền ôm Mộc Thố trèo lên chỗ Tiểu Ưng, nhìn xem độ cao từ cành cây này nhìn xuống cũng hơn ba mét có thể trốn tránh đa số hung thú và linh thú.