Chương 34: Rời đi
Chương 34: Rời đi
Thu Lan có phần tức giận khi Võ Huyền chẳng tỏ ra chút buồn nào. "Đệ không buồn khi chúng ta không dẫn đệ đi sao?"
"Đệ biết hai người sẽ rời đi, Tiểu Ngân cũng vậy lên đệ đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi." Võ Huyền cười nói.
"Thế đệ không tỏ ra mình buồn bã một chút hay sao, là chia ly đó?" Thu Lan hầm hừ nhéo tai hắn.
Võ Huyền cầm tay Thu Lan, hắn đượm buồn nói. "Đệ không buồn, vì chúng ta sẽ nhanh chóng còn gặp lại, chứ không phải vĩnh viễn không gặp lại."
"Đệ ấy, miệng lưỡi vẫn luôn ngọt, sau này sợ ra ngoài gây họa cho phụ nữ bên ngoài." Thu Lan vuốt ve mặt hắn.
Mộng Diễm thì chỉ nhìn hai người mà mỉm cười, Tiểu Ngân thì tập trung dọn sạch bàn thức ăn khi không ai động đũa, một mình nàng như hung thần nuốt ừng ực từng món ăn.
Khi ăn tối trở về phòng, Võ Huyền liền chuẩn bị dược dịch để tối nay tiếp tục đưa Tiểu Ưng đi luyện tập.
Dược dịch hồi phục linh lực tối qua dùng hết hai bình dược liệu và một bình trị thương, hiện tại hắn còn trong tay hai bình dược dịch hồi phục linh lực và năm bình dược trị thương.
Có lẽ số dược dịch vẫn đủ cho tối nay, nhưng Võ Huyền vẫn luyện chế thêm một phần ba bình dược dịch hồi phục để nhỡ có lúc cần dùng đến.
Cũng đã do lần trước bị Tiểu Ngân cảm nhận được sự khác thường, nên hắn cũng không dám dùng Long Hỏa mà luyện dược thay vào đó là sử dụng hỏa diễm từ việc đốt cháy linh lực.
Thành quả nhận được tất nhiên vẫn ra dược dịch, nhưng chất lượng lại không đủ làm Võ Huyền vừa ý nữa.
Song đã không còn cách nào, có sao đành dùng vậy.
Khi Võ Huyền chuẩn bị đồ xong, thì Thu Lan đi vào, nàng mỉm cười hỏi hắn. "Mới ăn cơm trưa xong, còn rất lâu trời mới tối sao đệ lại chuẩn bị sớm vậy."
Võ Huyền để cẩn thận cái hộp vào góc giường, hắn nói. "Chút nữa đệ sẽ luyện tập sủng kỹ, sợ lúc đó mệt quá lại còn phải nghỉ ngơi thì chuẩn bị sợ là không kịp."
"Cho đệ." Thu Lan từ trong tay lấy ra hai khối ngọc nhỏ bằng ngón tay cái, màu sắc thì có phần nhợt nhạt do năm tháng trôi qua.
Võ Huyền cầm lấy hai khối ngọc nhìn chúng đầy tò mò, hắn hỏi Thu Lan. "Lan tỷ, hai khối ngọc này để làm gì vậy."
"Hai viên ngọc này gọi là Lưu Hồn Bích Ngọc chuyên để lưu trữ sủng kỹ, đan phương, truyền thừa,... nói chung nó rất nhiều công dụng." Thu Lan nói. "Hai khối Lưu Hồn Bích Ngọc này, là hai sủng kỹ băng hệ mà khi xưa ta tìm được trong một di tích, đệ xem có phù hợp với mình hay không?"
"Lan tỷ, xem nó như thế nào vậy?" Võ Huyền đưa một khối Lưu Hồn Bích Ngọc ngang tầm mắt quan sát.
"Đệ dùng linh lực của mình truyền vào bên trong khối ngọc, lượng thông tin sẽ truyền lại cho đệ." Thu Lan nói.
Võ Huyền liền truyền linh lực vào trong khối Lưu Hồn Bích Ngọc, chỉ mất vài giây, một loạt dòng chứ cùng những hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn.
Băng Quyền, sủng kỹ huyền cấp hạ phẩm, sử dụng linh lực trong cơ thể ngưng tụ chúng quanh cánh tay, khi sử dụng tăng mạnh uy lực quyền xuất ra hoặc có thể tung một khối băng quyền về phía đối thủ, nếu đánh chúng đối thủ có khả năng cao khiến đối thủ bị đóng băng.
Chẳng có lời giới thiệu nào quá hoa mỹ, chỉ có tên, cấp độ cùng giới thiệu sơ qua.
Sau là những hình ảnh của một thiếu niên đang miêu tả cách thức vận hành Băng Quyền.
Võ Huyền lại dùng linh lực truyền vào trong khối Lưu Hồn Bích Ngọc kia, một lượng lớn thông tin tiếp tục truyền đến hắn.
Băng Sương, sủng kỹ huyền cấp thượng phẩm, sử dụng linh lực hóa thành băng sương, che phủ bản thân, sử dụng sủng kỹ băng hệ bên trong Băng Sương sủng kỹ tăng thêm ba phần uy lực.
Một sủng kỹ thiên về lẩn trốn và phụ trợ.
Thu Lan nhìn Võ Huyền mải mê nghiên cứu thì mỉm cười. "Đệ cứ từ từ mà xem, luyện tập sủng kỹ không phải cứ liên tục tập luyện mà có hiệu quả, còn phải chú ý đếm nghỉ ngơi."
"Dạ." Võ Huyền gật đầu.
Hắn không tiếp tục xem hai sủng kỹ nữa, mà nghỉ ngơi một chút rồi sẽ ra ngoài luyện tập Đao Phong.
Mọi việc cứ diễn ra tuần tự như vậy, buổi sáng thì Võ Huyền luyện tập sủng kỹ, đến trưa thì luyện dược và nghiên cứu trận pháp không thì cũng là tu luyện, tối đến lại đưa Tiểu Ưng vào trong rừng luyện tập.
Thi thoảng sẽ vào trấn để bán dược dịch cùng mua dược liệu.
Ba tháng thời gian chỉ như một cái chớp mắt, Mộng Diễm, Thu Lan và Tiểu Ngân đã đến ngày rời đi.
Trước hôm rời đi, Mộng Diễm gọi Võ Huyền đến thư phòng, nàng chỉ vào từng món đồ trên bàn mà nói. "Chiếc hộp ngọc cùng chiếc Càn Khôn Giới là hai thứ mẫu thân đệ để lại cho đệ, bên trong chiếc hộp ngọc là một viên Lưu Hồn Bích Ngọc chứa truyền thừa nhưng đã bị phong ấn, đệ mang nó đến cho tam trưởng giả ngài ấy sẽ giúp đệ mở phong ấn bên trong."
"Đệ có thể yên tâm là ông ấy sẽ không c·ướp nó từ đệ."
"Càn Khôn Giới có lẽ đệ cũng không lạ lẫm gì, mẫu thân đệ cũng không để lại thứ gì bên trong ngoài chiếc mặt nạ, hộp ngọc và một bọc tơ của Băng Tuyết Điệp."
"Tơ của Tuyết Băng Tằm, Thu Lan cũng đã may giúp đệ thành ba bộ y phục, công dụng từ y phục giúp của Tuyết Băng Tằm ngoài chống lạnh giá còn mặc rất mát mẻ vào mùa hè, đặc biệt khi đệ truyền linh lực vào nó, nó còn giúp đệ che dấu khí tức tạm thời."
"Hai sợi xích này tên là Khống Huyết Xích, nó dùng để biến đổi huyết mạch của sủng thú và hình dáng, song công dụng chỉ là khi đeo thôi, đệ đeo cho Phong Uẩn Tuyết Ưng tránh để nó ở tầng một gây chú ý, trước khi gặp Man Mộ Thần thì đừng cởi."
"Còn viên Lưu Hồn Bích Ngọc chứa thuật luyện đan cùng một số đan phương nhất cấp ta cũng để lại cho đệ."
Võ Huyền ghi nhớ hết một lượt, hắn đầu tiên nhỏ máu nhận chủ Càn Khôn Giới rồi thu các thứ khác lại.
Mộng Diễm còn không quên dặn hắn chú ý hai viên thú đan trên người, tránh để linh thú và hung thú ngửi thấy vì hai viên thú đan có sức hấp dẫn rất lớn với chúng.
...
Võ Huyền nhìn Mộng Diễm, Thu Lan và Tiểu Bạch đạp không rời đi, trong lòng hắn thở dài một tiếng.
Bỗng nhớ đến hôm nay là ngày mà Ngu Linh học viện tuyển sinh ở Thiết thành, Võ Huyền cũng chuẩn bị rời đi.
Hành trang của hắn không có nhiều, trong ba tháng hắn đã bán toàn bộ số dược dịch của mình cho Tản Giang, số sủng tệ cũng khá lớn lên đến mười nghìn sủng tệ song tất cả hắn đều để bên trong Càn Khôn Giới.
Giờ hành trang của hắn cầm theo chỉ có một chiếc hộp gỗ đựng vài bình dược dịch trị thương cùng hồi phục linh lực còn mọi thứ đều đựng trong Càn Khôn Giới.
Tiểu Ưng cũng được đeo lên Khống Huyết Xích, thay đổi hình dáng từ Phong Uẩn Tuyết Ưng thành Băng Ưng, huyết mạch từ hắc sắc trung kỳ xuống còn lam sắc trung kỳ.
Võ Huyền sắp xếp xong mọi thứ thì đeo mặt nạ lên cùng Tiểu Ưng rời khỏi căn nhà, hắn đến thẳng dược quán của Tản Giang.
Vì Tản Giang đã nhờ người giúp hắn đi cùng với đoàn người thiếu niên trong trấn đến Thiết thành để gia nhập Ngu Linh học viện.
Tản Giang tiễn Võ Huyền lên tận xe ngựa, hắn nói. "Dược sư đại nhân, sau này có cơ hội nhớ quay lại Ngưu Giác trấn."
"Sau này có cơ hội sẽ quay lại." Võ Huyền gật đầu nói.
Võ Huyền nói thế nhưng hắn biết rằng mình chưa chắc đã quay lại cái trấn nhỏ này.