Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khống Thú

Chương 28: Oi bức




Chương 28: Oi bức

Chương 28: Oi bức

Hai người nghe tiếng hô thân quen thì cùng quay lại, vẻ mặt cả hai cùng lộ ra nét vui mừng, hai nàng đứng dậy tiến tới ôm Võ Huyền.

Mộng Diễm hỏi Võ Huyền. "Tìm được sủng thú ưng ý rồi chứ?"

Võ Huyền gật đầu, hắn gọi Phong Uẩn Tuyết Ưng bên trong khống thú tâm ra.

Phong Uẩn Tuyết Ưng vừa ra khỏi khống thú tâm thì có phần ngơ ngác nhìn không gian xa lạ, nó chỉ dám đậu trên tay Võ Huyền, ánh mắt liên tục dò xét xung quanh.

"Phong Uẩn Tuyết Ưng! Không tồi đâu, xem ra đệ cũng tốn không ít công để ký kết được với nó." Mộng Diễm nhìn Phong Uẩn Tuyết Ưng trên tay Võ Huyền, nàng nói. "Nhưng sao ta cảm thấy con Phong Uẩn Tuyết ưng này nghe lời đệ có mức thái quá nhỉ? Sủng thú khi mới bị thu phục thường sẽ không nghe lời chủ nhân như vậy đâu."

"Đệ cũng không rõ." Võ Huyền cũng nghi hoặc nhìn Phong Uẩn Tuyết Ưng.

Thu Lan đứng bên cạnh thì chẳng quan tâm đến Phong Uẩn Tuyết Ưng lắm, nàng hỏi Võ Huyền về chuyện hắn trải qua bên trong Thiên Thú giới.

Võ Huyền cười bảo. "Trước hai tỷ cứ ngồi đã, xong đệ sẽ kể chi tiết cho hai người nghe, có rất nhiều chuyện liên quan đến Thiên Thú giới mà đệ muốn kể cho hai người."

Võ Huyền vừa ngồi xuống liền tự rót chén nước cho mình và uống ngay, dù Thông Linh trận có nuôi dưỡng cơ thể Võ Huyền trong ba mươi ngày không để hắn bị đói khát, nhưng cái cảm giác đói khát là không thể tránh khỏi.

"Bắt đầu từ lúc đệ tỉnh dậy..." Võ Huyền bắt đầu kể diễn biến mình trải qua ở Thiên Thú giới cho hai người nghe.

Từ chuyện ký kết với Phong Uẩn Tuyết Ưng, tiếp đến là hành trình dạo quanh Thiên Thú giới, tới chuyện tình cờ gặp Uyển Hoa Báo và Hắc Thủy La Ngưu, và sự xuất hiện của Yên Nhu.



Rồi cuộc trò chuyện giữa hắn và Yên Nhu, hắn cũng không có nhắc tới sự hiện diện của U Ly và Viêm Hi Long.

Và những thứ diễn ra về sau trừ chuyện của minh thú, vì trong khế ước Võ Huyền không được nhắc đến những chuyện ấy.

"Thật không ngờ còn tồn tại mạnh hơn đế phong!" Thu Lan kinh ngạc nói.

"Cũng không có gì lạ, trong các cổ thư để lại có viết khá nhiều, chẳng qua người ta không nguyện tin tưởng mà thôi." Mộng Diễm không có kinh ngạc, mà nàng chau mày rất sâu.

"Tiểu Huyền, họ nói phải đề phòng đám người từ tinh cầu khác và minh thú sao?"

"Đúng vậy họ dặn đệ rất nhiều lần về hai vấn đề này, đặc biệt là đám người từ tinh cầu khác, chính bọn họ là những kẻ dẫn minh thú vào đại lục của chúng ta." Võ Huyền gật đầu nói.

Mộng Diễm trầm ngâm gõ ngón tay từng nhịp xuống bàn, ánh mắt nàng có phần tỏ ra sự chán ghét.

Thu Lan bên cạnh cũng đoán được một phần, nàng hỏi Mộng Diễm. "Tỷ đang nghĩ về Huyết Thần giáo."

"Phải, cứ nghĩ đến đám người này là tức giận." Mộng Diễm buồn bực nói. "Bọn chúng so với minh thú càng làm người ta cảm thấy chán ghét hơn."

"Nghe nói đại trưởng giả đuổi đến tận Cổ giới để g·iết c·hết giáo chủ của bọn chúng." Thu Lan nói.

"Ừ, nhưng đại trưởng giả nói, đám người này bám dai như đỉa, g·iết mãi không hết." Mộng Diễm lại quay sang nói với Võ Huyền. "Đệ cũng về nghỉ ngơi trước đi, chuyện này ta cũng phải báo lên cho đại trưởng giả, chứ một mình ta khó lòng làm được."

"Vậy đệ đi trước." Võ Huyền liền đứng dậy rời đi, vì hắn đã nhìn thấy Tiểu Ngân đang nấp sau bức tường vẫy tay gọi hắn.

Nhìn Võ Huyền rời đi, Mộng Diễm nhìn theo bóng lưng hắn, nàng hơi cau mày nói với Thu Lan. "Muội thấy tiểu Huyền có chút khác với trước không?"



"Có lẽ vậy, có thể gặp được cường giả như vậy chắc tiểu Huyền cũng được mở mang kiến thức, nên trưởng thành thôi." Thu Lan nói.

"Ừ, muội xem ta này, có chút già rồi thành ra hay nghĩ ngợi lung tung." Mộng Diễm đưa tay lên má cười mình cười nói.

"Tỷ đừng có khoe mẽ nữa, thử hỏi có tên thiếu gia của các gia tộc nào mà không muốn có được tỷ?" Thu Lan bĩu môi nói.

"Những kẻ đó ta không thích, suốt ngày bám lấy ta làm ta cảm thấy chúng thật phiền phức."

"Diễm tỷ có thật thông báo cho đại trưởng giả không?" Thu Lan không tiếp tục trêu đùa, mà quay sang hỏi Mộng Diễm.

"Báo đi, Tiểu Huyền đã trưởng thành, cũng có sủng thú thứ hai, nên đưa đệ ấy tới gặp tam trưởng giả và chúng ta nghỉ ngơi đã đủ nên trở lại rồi." Mộng Diễm ưỡn mình nói.

"Diễm tỷ ta có chút tiếc nuối, chúng ta chỉ mới bắt đầu." Thu Lan thở dài, ánh mắt có chút đượm buồn nhìn khung cảnh yên tĩnh xung quanh.

"Chỉ tạm chia ly thôi, không có điều gì phải buồn, nếu muội có thể nhanh chóng mạnh lên thì đón tiểu Huyền nên tầng ba."

"Biết là như thế, nhưng trong lòng muội cũng cảm thấy khó chịu." Thu Lan cười buồn nói. "Nói thật, nếu tiểu Huyền không đột phá nên được bát cấp, có đưa đệ ấy lên cũng là hại đệ ấy mà thôi."

Thu Lan cũng thu lại cảm xúc buồn bã của mình, nàng lấy ra lệnh bài của mình, giọng uy nghiêm nói. "Người quản lý địa phận Thiết thành đến gặp ta."

Chưa đầy một giờ, một người mặc lam bào cúi người trước hai người Mộng Diễm và Thu Lan.



Mộng Diễm và Thu Lan giờ cũng đều đã đội lên mũ lụa, che dấu dung mạo của hai nàng.

"Ngươi nói con của Hắc Long đế, Bạch Long bị nhân tộc tính kế, suýt chút nữa m·ất m·ạng." Mộng Diễm gằn từng chữ tức giận nói.

"Dạ, theo như Ngô đà chủ truyền xuống cho mọi người là như vậy." Người mặc lam bào nói.

"Được rồi, ngươi trở về tiếp tục công việc của mình, ta sẽ tự mình đến gặp Ngô đà chủ." Mộng Diễm phất tay ra bảo người mặc lam bào rời đi.

Đợi người mặc lam bào rời đi, Thu Lan liền tự mình rời khỏi trang viên, nàng hướng về phía chân trời bay đi.

...

Trời đã xẩm tối từng đàn chim đi kiếm ăn bắt đầu lác đác kéo nhau về tổ, tiếng ve sầu kêu ing ỏi vang vọng khắp không trung, kéo theo ánh mặt trời đỏ rực đang dần buông xuống.

Cả ngày hôm nay, trời đều oi bức khó chịu, đến cả khi mặt trời đã nặn thì không khí cũng chẳng mát lên mà hầm hập như lò lửa thiêu.

Võ Huyền sau khi đi nướng thịt cùng với Tiểu Ngân thì về nhà tắm rửa.

Song hắn trở về liền ngồi tu luyện, Phong Uẩn Tuyết Ưng thì đậu ở trên đầu giường, nó không hề thích cái không khí nóng bức khó chịu này, tuy không đến mức làm nó không sống được nhưng thời tiết này không phù hợp với đặc tính của nó.

Dù cho như vậy, Phong Uẩn Tuyết Ưng không để ý đến điều đó, ánh mắt của Phong Uẩn Tuyết Ưng cứ hết đảo ra ngoài cửa xổ, lại nhìn ra cửa chính, Võ Huyền khi vừa dừng tu luyện thấy nó như vậy không nhịn được bảo nó. "Ngươi nghỉ ngơi đi, tối chúng ta sẽ đi luyện tập."

Phong Uẩn Tuyết Ưng ngơ ngác không hiểu Võ Huyền đang nói gì.

Võ Huyền thầm mắng mình ngốc, do hắn tiếp xúc với Tiểu Ngân và Yên Nhu đều là linh thú đã có linh trí cao, chứ không như Phong Uẩn Tuyết Ưng vẫn chỉ đang ở trong thời gian ấu thú, làm sao mà hiểu được điều hắn nói.

Song không phải không có cách để Phong Uẩn Tuyết Ưng hiểu ý hắn, Võ Huyền truyền đạt ý nghĩ của mình vào khống thú tâm của Phong Uẩn Tuyết Ưng thì nó có thể hiểu được ý của hắn.

Quả nhiên, Võ Huyền vừa truyền đạt ý nghĩ của mình thì Phong Uẩn Tuyết Ưng liền hiểu được ý của hắn, nó bay lên cái đệm mà Võ Huyền đã sắp sẵn cho nó ở trên nóc tủ.

Võ Huyền không tiếp tục tu luyện mà lấy từ tủ trên đầu giường ra một số hộp gỗ.