Chương 27: Thừa nhận, tẩy lễ
Chương 27: Thừa nhận, tẩy lễ
Yên Nhu cùng Võ Huyền rời khỏi căn phòng, nàng dẫn Võ Huyền xuống phía dưới ngọn núi, dọc theo một hành lang được khắc rất nhiều hình ảnh của Yên Vân Hoàng khác nhau.
Yên Nhu vừa đi vừa nói. "Họ là những tộc trưởng cùng tộc lão của các đời trước."
Võ Huyền khẽ 'ừ' một tiếng, rồi tiếp tục theo sau Yên Nhu.
Đến cuối hành lang là một cánh cửa đá khổng lồ, bên trên có khắc hình của Yên Vân Hoàng Tộc đang hướng lên mặt trời, hai bên cửa đá có hai tộc nhân của Yên Vân Hoàng đang đậu trên hai chỏm đá cao.
Vừa thấy Yên Nhu đi đến cả hai liền hành lễ, xong cả hai đều nhìn chằm chằm Võ Huyền.
Yên Nhu dùng tiếng của Yên Vân Hoàng tộc nói chuyện với hai tộc nhân kia, hai tộc nhân sau thì gật gật đầu, cả hai đến bên cánh cửa, áp đôi cánh trắng của mình lên trên, hoa văn trên cửa dần phát sáng, một tiếng 'kẹt' cực lớn phát ra từ hai bên tường đá.
Cánh cửa nặng nề chầm chậm di chuyển, khi ánh sáng bên trong muốn xông thẳng ra bên ngoài thì Yên Nhu đứng chắn trước người Võ Huyền.
Võ Huyền không biết chuyện gì xảy ra thì nghe Yên Nhu giải thích. "Bên trong chứa đầy đan thú của các bậc tiền bối Yên Vân Hoàng tộc ta, thực lực của ngươi hơi yếu sẽ không chịu nổi áp lực bên trong tỏa ra, sau khi đi vào thì đi theo sát ta."
Hai người đi vào trong, Võ Huyền vẫn luôn bá·m s·át Yên Nhu không rời, hắn chỉ dám nhìn thẳng bóng lưng của Yên Nhu, cả hai đến trước tế đàn thì Yên Nhu quỳ xuống dưới đất cũng kéo theo cả Võ huyền quỳ xuống, nàng nói. "Quỳ xuống, chúng ta làm lễ bái kiến tổ tiên, minh chứng liên kết vận mệnh của chúng ta."
"Sao có phần giống lễ cưới của nhân tộc vậy?" Võ Huyền nhỏ giọng nói.
Trên mặt Yên Nhu thoáng xuất hiện rặng mây đỏ, nàng trừng mắt với Võ Huyền. "Còn không mau quỳ xuống đi."
"Biết rồi." Võ Huyền liền quỳ xuống cùng Yên Nhu, cả hai người sóng vai với nhau.
Yên Nhu trong miệng phát ra thứ âm thanh của Yên Vân Hoàng tộc vang vọng cả căn phòng rộng lớn.
Thứ âm thanh Yên Nhu phảt ra lúc đầu rất dễ nghe giống như đang trò chuyện, nhưng càng nghe lâu Võ Huyền thấy giống với hát hơn, vì hắn như đang hiểu được Yên Nhu hát về điều gì.
Một bài hát cung kính với trưởng bối và báo cáo Yên Nhu đã thật sự kết vận mệnh với Võ Huyền.
Võ Huyền cũng nương theo bài hát mà nhìn ra xung quanh, cảnh tượng xung quanh có thể nói làm Võ Huyền choáng ngợp.
Dọc theo núi đá chảy xuống là hàng loạt các bức tượng được khắc nổi trên tường, trên mắt mỗi bức tượng đều có một viên hình cầu màu trắng có kích cỡ to nhỏ khác nhau.
Theo tiếng hát của Yên Nhu, những viên hình cầu ấy lấp lóe lên ánh sáng đáp lại nàng, và những ánh sáng màu trắng từ những viên cầu như một dòng thác đổ xuống hai người.
Những ánh sáng màu trắng khi đổ xuống Võ Huyền và Yên Nhu thì chúng dần chảy vào trong người của cả hai.
Võ Huyền vẫn chưa hiểu những ánh sáng màu trắng này ra sao, song hắn vẫn lặng im để chúng chảy vào người, mà Yên Nhu thì vẫn đang tiếp tục hát mặc kệ ánh sáng màu trắng ấy.
Võ Huyền cũng chẳng rõ bao lâu, tiếng hát của Yên Nhu đã dừng lại, những ánh sáng màu trắng kia cũng không tiếp tục đổ xuống.
"Chuyện vừa xong là quá trình thừa nhận và tẩy lễ cho hai chúng ta." Yên Nhu khấu đầu trước tế đàn, nàng nói với hắn.
"Để thừa nhận ngươi là một thành viên trong tộc cần sự thừa nhận của các vị trưởng bối, chính là các vị tiền bối thông qua tiếng ca vừa xong để kiêm tra hai chúng ta, khi những viên thú đan chảy xuống Yên Vân Hoàng lực chính là tẩy lễ giúp ngươi có huyết mạch của Yên Vân Hoàng tộc."
"Hả?" Võ Huyền kinh ngạc, hắn lần đầu nghe thấy nhân tộc lại mang huyết mạch của linh thú.
"Ngươi tìm trên người ngươi sẽ có dấu hiệu của Yên Vân Hoàng tộc." Yên Nhu nói.
Võ Huyền vốn đang ở dạng linh hồn thực thể, hắn thầm nghĩ làm sao có dấu hiệu được, liền cởi cái gọi là y phục trên người ra, chỉ vừa nhìn xuống dưới thân thì từ bao giờ một hình vẽ của một Yên Vân Hoàng đã xăm lên người hắn.
Võ Huyền nhìn hình Yên Vân Hoàng trên thân thì có chút quen quen, nhớ lại lần đầu gặp Yên Nhu thì có chút thấy nó giống với bản thể của nàng.
"Các vị tổ tiên tẩy lễ cho ngươi cũng không giúp ngươi trở thành Yên Vân Hoàng thực sự, mà chỉ giúp ngươi có Yên Vân Hoàng lực trong người." Yên Nhu nói.
"Yên Vân Hoàng lực trong người ngươi cũng không thể giúp ngươi chiến đấu mà chỉ giúp ngươi có thể hấp thụ quang linh lực."
"Yên Nhu, thời gian đã đến, ta sắp phải quay về." Võ Huyền nhíu mày nói, hắn cảm nhận được sức mạnh thần bí giúp đỡ hắn đang muốn đưa hắn rời khỏi.
"Ta biết." Yên Nhu lấy ra ba viên thú đan màu đỏ cùng ba viên thú đan màu đen huyền, lại phất tay về hướng các bức tượng, ba viên thú đan màu trắng bay về phía tay nàng.
Chín viên thú đan lơ lửng trên tay của Yên Nhu, một luồng linh lực màu trắng bao phủ lấy chín viên thú đan.
Yên Nhu dần đưa chín viên thú đan tới trước ngực Võ Huyền, chúng vừa chạm vào người Võ Huyền liền chìm dần vào bên trong, sau khi đưa hết số thú đan vào, Yên Nhu mới nói. "Chỉ cần đến gần phạm vi nhất định, thú đan sẽ tự cảm ứng được truyền thừa, sẽ đưa ngươi tìm đến đó."
"Về nói với hai người nhận nuôi ngươi, đám người tinh cầu khác không phải là đám người tốt đẹp gì, chúng có thể vẫn để người ở trong đại lực, phải tăng cường thực lực đề phòng chúng."
"Và cũng phải đặc biệt đề phòng minh thú."
"Phải nhanh chóng đến tìm ta."
Yên Nhu khẽ hôn lên trán Võ Huyền.
Võ Huyền hít một hơi, nghĩ tới những ngày trải qua bên cạnh Yên Nhu giống như là một giấc mơ vậy, hắn cầm hai tay của Yên Nhu, nhìn thẳng vào hai mắt của nàng nói. "Tạm biệt, ta sẽ sớm trở lại khi đó ta sẽ mạnh lên và mang truyền thừa đến cho ngươi..."
Võ Huyền chưa nói hết câu, thân ảnh của hắn liền vụt biến mất trước mặt Yên Nhu, để lại nàng một mình quỳ trước tế đàn.
...
Võ Huyền vừa tỉnh dậy bên trong Thông Linh trận, hắn liền vạch áo của mình ra, nhìn hình xăm Yên Vân Hoàng trên người thì thở ra một hơi, hắn thầm mìm cười thật sự không phải là mơ.
Võ Huyền đi ra khỏi Thông Linh trận thì chỉ thấy mình Tiểu Ngân đang ngồi chơi trên hiên nhà, vừa thấy Võ Huyền liền vui mừng chạy đến, ôm chầm lấy Võ Huyền, nàng mừng rỡ cười nói. "Tiểu Huyền trở về rồi, Tiểu Ngân nhớ ngươi c·hết mất, chúng ta mau ra sau núi nướng thịt, đàn lợn rừng mua về đã lớn lắm rồi, có con còn đẻ nữa."
Võ Huyền cũng rất nhớ Tiểu Ngân và muốn đi chơi với nàng, nhưng trước phải gặp Mộng Diễm tỷ và Thu Lan tỷ đã. "Đợi ta đi gặp Mộng Diễm tỷ và Thu Lan tỷ đã."
"Ừ, tiểu Huyền nhanh đi, Thu Lan tỷ cũng rất nhớ ngươi, ngày nào cũng đến xem tình hình của ngươi ra sao, Mộng Diễm tỷ cũng vậy."
"Được, ta đi trước, mà hai tỷ ấy hiện giờ ở đâu?" Võ Huyền đang tính đi, song không biết hai người đang có việc riêng gì không, cứ nên hỏi Tiểu Ngân trước.
"Hai tỷ ấy đều đang ở hoa viên sau nhà." Tiểu Ngân nói.
Võ Huyền liền gật đầu rồi đi ngay, hắn đi tới đằng sau hoa viên, hiện tại là trời đã sang hè, thời tiết oi bức song trang viên trồng khá nhiều cây cối, nên không tới mức oi nóng.
Võ Huyền dọc theo đường đá đến một gốc cây lớn, thì thấy hai người Mộng Diễm và Thu Lan đang trò chuyện với nhau, hắn tiến đến vui mừng hô lớn. "Diễm tỷ, Lan tỷ."