Chương 232: Lá rơi trong hồ
Một chiếc lá non mới lớn mọc ra từ một cành cây, sức sống của chiếc lá tràn trề vươn mình đón mình đón nắng.
Ánh nắng nhẹ chiếu rọi lên toàn bộ cạ cây, gió nhẹ thổi qua lay động những chiếc lá trên cây, theo gió những chiếc lá đập vào nhau, giống như một đứa trẻ chơi đùa, chúng chạm vào nhau tới khi cơn gió qua đi.
Bỗng một nhát cắt sau cơn gió, cắt đi toàn bộ những chiếc lá trên cành cây, những chiếc lá khác bị cắt thành mảnh vụn.
Duy chỉ có chiếc lá mới lớn còn nguyện vẹn, mất đi chỗ nơi tựa là cành cây, chiếc lá đung đưa trong gió, nhẹ rơi xuống mặt hồ.
Chiếc lá nhẹ rơi xuống tạo ra vài gợn sóng nhỏ trên mặt nước.
Không có dừng lại, nó tiếp tục bị gió đẩy trên mặt hồ như một chiếc thuyền.
Từ dưới hồ một con thủy ngư lao lên khỏi mặt nước, những giọt nước tung tóe bắn lên mặt hồ, một giọt nước nặng hạt rơi trúng chiếc lá khiến nó bị nhấn chìm xuống dưới mặt nước.
Từng làn sóng nhấn nó chìm xuống dưới hồ.
Mà bên trên mặt hồ, con thủy ngư chậm rãi thưởng thức chiến lợi phẩm của mình là những con kiến đang cố gắng bơi trên mặt hồ.
Con thủy ngư này một con Thủy Tiễn Ngư, một linh thú chẳng có gì đặc biệt, ngoài việc biết phun tia nước từ miệng để săn mồi.
Thức ăn yêu thích của chúng là kiến đó, những con kiến đỏ chuyên ăn thịt c·hết nên với nó là một món ăn ngon, béo ngậy.
Hàng ngày, nó vẫn phun nước lên để bắt một vài con kiến, nhưng bên trong hồ hôm nay lại xuất hiện một con Thủy Tiễn Ngư khác.
Con Thủy Tiễn Ngư mới này khỏe mạnh hơn nó, bắn tia nước xa hơn nó, săn được nhiều kiến hơn nó, thu hút được bạn tình nhiều hơn nó.
Những điều này làm con Thủy Tiễn Ngư sợ, nó sợ miếng mồi của mình sẽ bị dành đi mất, nên nó muốn một lần ăn chọn hết toàn bộ chỗ kiến trên cành cây.
Việc bắt từng con không ảnh hưởng tới cành cây quá mệt, nó quyết định xử lý luôn cả cành cây, rồi ăn hết toàn bộ số kiến rơi xuống vào trong bụng.
Con Thủy Tiễn Ngư mới vẫn đang săn đàn kiến ở bên cạnh, nên sẽ không thể ngăn cản được nó ăn hết đàn kiến.
Còn cành cây hay chiếc lá kia bị phá hủy nó cũng không quan tâm, ăn xong đàn kiến này, nó sẽ đi tìm một đàn kiến mới, nó sẽ không chịu để thua con Thủy Tiễn Ngư mới kia.
Võ Huyền lặng nhìn cảnh tượng dưới nước, mày hắn hơi nhíu từ ngày tu tập Mệnh Thuật, hắn đã nhiều ngày tìm hiểu, kết quả là đến cả nhìn được vận mệnh đơn giản nhất trên đầu người khác hắn cũng không làm được.
“Tạm thời không thể học được Mệnh Thuật, vẫn nên tu luyện các sủng kỹ khác.” Nghĩ đoạn Võ Huyền vươn mình đứng dậy, đã nhiều ngày chỉ tu luyện với tìm hiểu Mệnh Thuật, nếu không di chuyển, người hắn có thể sẽ mốc ra mất.
Không biết nửa tháng này tình hình bên ngoài thế nào, vẫn nên qua tâm một chút, hắn quyết định ra bên ngoài nhìn thử.
Ra khỏi Tinh Quang cầu, Võ Huyền thấy Phong Ngôn đang ngồi tu luyện, định không làm phiền nàng.
Không nghĩ hắn vừa xuất hiện, Phong Ngôn đã sớm tỉnh. “Ngươi ra ngoài rồi? Tưởng ngươi định một tháng không ra ngoài, Thương Hổ có chuyện tìm ngươi đấy.”
Võ Huyền bên trong Tinh Quang cầu đã hơn hai mươi ngày, kể từ ngày Trưởng Khống Giả thanh trừng người của Huyết Thần Giáo.
“Tìm ta à? Không biết chuyện gì lớn không?” Võ Huyền thấy thời gian này đáng ra không nên có chuyện gì cần hắn xử lý.
“Là về Phiêu Miễu cốc cùng với Kim Lôi động và hắn muốn hỏi ý kiến của ngươi có thể chia người trong Yên Vân Hoàng thành từng tổ để họ có thể tự quản lý lẫn nhau hay không?
Thấy ngươi mãi không ra, ta và tỷ tỷ đã tự ý cân nhắc ý kiến của Thương Hổ, không sao chứ?”
Võ Huyền ngồi xuống ghế hỏi. “Hai người phân chia họ ra làm sao?”
Đối với việc này, Võ Huyền thực ra không quan tâm tới, cứ để Phong Mẫn Nghi và Phong Ngôn quyết định cũng được.
Có điều, là chủ của Yên Vân Hoàng, hắn vẫn cần phải hỏi qua.
“Ta và tỷ tỷ chia họ thành những nhóm nhỏ, hiện tại chúng ta có năm lục cấp sơ kỳ, ba mươi ngũ cấp, tứ cấp cũng có một trăm mười năm người, tam cấp và nhị cấp là hai trăm người, nhất cấp thì khoảng bảy trăm người chiêu mộ được.
Chúng ta để cho lục cấp quản lý năm đầu lĩnh ngũ cấp, ngũ cấp thì quản lý năm tứ cấp, cứ thế theo xuống để phân phó.
Chủ yếu làm như thế, vì Thương Hổ được bọn họ kiến nghị rằng họ muốn ra ngoài thu thập tài nguyên để đổi lấy điểm công huân giúp nhận được nhiều tài nguyên cao cấp hơn.”
Võ Huyền nhẹ gật đầu, tốc độ phát triển không tồi, người của Phong Mẫn Nghi lúc trước đều được nàng tuyển chọn kỹ càng từ học viên xuất sắc ở Ngu Linh học viện.
Do thiếu thốn tài nguyên, nên tốc độ tu luyện bị kìm hãm khá nhiều, nhờ tài nguyên Võ Huyền đổi được từ Trưởng Khống Giả.
Các thành viên Yên Vân Hoàng liên tiếp đột phá giới hạn bản thân.
Điều này chứng tỏ Yên Vân Hoàng đã đi vào quỹ đạo, các thành viên của Yên Vân Hoàng cũng tự nhận thức được cần phải phát triển Yên Vân Hoàng mới có thể giúp bọn họ nhanh chóng lớn mạnh.
Việc ra ngoài để bọn họ ra ngoài tìm kiếm bảo vật để phát triển cho những người mới thực sự quan trọng.
Với tài nguyên hiện tại mà Võ Huyền sở hữu, việc nuôi bọn họ đủ tới thất cấp không phải vấn đề khó, nhưng ra ngoài mới là cách tốt nhất.
Mà khống thú sư và chiến thú sư khi đột phá cũng cần ra ngoài tìm kiếm sủng thú cho mình, chứ không thể trông chờ quá nhiều vào trận pháp tới Thiên Thú giới.
Có điều, hắn có kế hoạch lên tầng hai, lục cấp và ngũ cấp cần phải rút ra một số người để cùng hắn lên tầng hai.
“Người của chúng ta hiện tại cũng đã rất đông, không thích hợp ở lại Cương Thanh thành, nàng có ý kiến gì về chuyện này không?” Võ Huyền chợt hỏi Phong Ngôn.
“Ta và tỷ tỷ cũng đã nghĩ đến, có điều chuyện này quan trọng, vẫn cần ngươi quyết định.” Phong Ngôn nói.
Võ Huyền bật cười, tầng một hắn đâu quá quen thuộc, vẫn cần những người bản địa thực sự như mấy người Thương Hổ tư vấn.
Nhưng chuyện này thực sự quan trọng, việc chọn một để lập thế lực cũng cần phải suy tính cẩn trọng.
Không thể chọn nơi bốn bề bằng phẳng, cũng không thể chọn nơi quá khó tiếp cận, dù sao Yên Vân Hoàng của bọn hắn cũng vẫn là một thương nhân.
“Tạm thời ta cũng chưa biết nơi nào là tốt, chuyện này cũng không thể một sớm một chiều được, ta muốn ra ngoài tìm Thương Hổ, có muốn đi cùng không?” Võ Huyền gạt bỏ chuyện đặt nơi căn cứ, trước đến xem Thương Hổ có tin tức gì từ hai địa điểm kia.
Phong Ngôn rời khỏi giường, nàng nói. “Được, ta là thị nữ của ngươi mà.”
Võ Huyền cốc nhẹ lên đầu nàng. “Có thị nữ nào nói chuyện như ngươi không?”
Phong Ngôn giọng điệu mềm nhũn, đung đưa cơ thể trước người Võ Huyền. “Thiếu chủ, có phải người muốn thế này không? Để nô tỳ hầu hạ ngài.”
Võ Huyền liền đưa tay vỗ mạnh lên mông Phong Ngôn, khiến nàng lập tức giật nảy tránh xa Võ Huyền, mặt lập tức đỏ thẫm, ánh mắt đầy bất mãn.
Võ Huyền buồn cười nói. “Không phải muốn chơi sao?”
Phong Ngôn bĩu môi nói. “Mới không để ngươi được toại nguyện, đã ăn tỷ tỷ ta, lại dễ dàng có được hai cháu gái ta, nào có chuyện ta dễ rơi vào ma trảo của ngươi như vậy?”
Không để ý đến nàng, Võ Huyền liền ra ngoài đi tìm Thương Hổ.