Chương 229: Thú ngữ
Võ Huyền dẫn dắt linh lực tinh khiết vây quanh thú đan, thẩm thấu nó vào bên trong, thú đan vừa mới thành hình, vẫn chưa hề hoàn chỉnh.
Chính là lúc này hắn cần phải ngưng tụ lại thú đan, nếu ngưng tụ càng tốt, phẩm chất của thú đan sẽ cao, không gian phát triển của hắn càng lớn.
Khác với bản mệnh thú tâm, là sử dụng đồ đằng và văn tự để tạo ra.
Thú đan có chút khác biệt, không cầu kỳ như đồ đằng, bên trong thú đan, hắn cần khắc được nhiều thú ngữ lên nhất có thể lên thú đan là được.
Thú ngữ cũng rất riêng biệt, mỗi loài linh thú có một loại thú ngữ khác nhau, nên không hề có một công thức chung.
Nhưng để khắc lên thú đan thì không thể khắc bừa, bên trong thú đan sẽ sử dụng một đến hai câu thú ngữ liên quan đến điểm mạnh hay những điều mật thiết với tộc mình nhất.
Như tộc Băng Tuyết Điệp thì lấy ‘Tuyết Phủ Thiên Sơn, Băng Điệp Vĩnh Cửu’ câu này chính là lấy từ nơi sống của Băng Tuyết Điệp trên các đỉnh núi cao phủ đầy tuyết từ lúc đại lục sinh ra.
Các đỉnh tuyết sơn này còn, thì tộc Băng Tuyết Điệp sẽ còn.
Câu thú ngữ này sẽ được toàn tộc tôn thờ, sẽ in sâu vào trong huyết mạch của tộc Băng Tuyết Điệp, chỉ cần khi đột phá tứ cấp, Băng Tuyết Điệp sẽ lấy câu này để khắc lên thú đan.
Võ Huyền đã được tộc Yên Vân Hoàng thừa nhận, tự nhiên có được thú ngữ của tộc Yên Vân Hoàng.
Tinh thần hắn đứng giữa thú đan, linh lực tinh khiết theo sự điều khiển của hắn, bắt đầu khắc lên dòng đầu tiên.
Tinh Quang Vô Tận, Vận Mệnh Hoàng Hà.
Câu đầu tiên khắc lên, tám chữ lập tức sáng bừng, chúng lóe sáng chói lóa hấp dẫn những linh lực tinh khiết tìm đến, chúng bắt đầu thấu nhập vào bên trong tám chữ.
Võ Huyền tiếp tục lập lại, liên tiếp điều khiển linh lực tinh khiết viết xuống ba mươi dòng chữ bên trong thú đan.
Nhận thấy lượng linh tinh khiết bên trong thú đan đã ít đi, hắn lại bắt đầu hấp thu linh lực tinh khiết từ chỗ Long Quy tiên sinh truyền đến vào thú đan.
Tinh thần trở lại bên trong thú đan, Võ Huyền nhìn những dòng chữ được khắc bên trong thú đan, hắn đưa một phần tinh thần ra bên ngoài cơ thể, tìm đến hình xăm của Yên Nhu trên cơ thể.
“Yên Nhu, Yên Nhu,...”
Hắn dùng tinh thần lực cố gắng liên hệ với nàng, từ trong hình xăm, một giọng nói quen thuộc truyền tới Võ Huyền. “Phu quân, chàng đang ngưng tụ thú đan, tìm ta có chuyện gì vậy?”
“Ta có thể viết thêm một câu thú ngữ vào trong thú đan không?” Võ Huyền nghiêm túc hỏi.
Yên Nhu lặng thinh, nàng nhanh chóng đáp. “Phu quân, nếu chàng viết tiếp câu sau, thì phải hợp với vận mệnh hoặc hợp với loài Yên Vân Hoàng do giới linh tạo ra.
Nếu không chàng sẽ bị lãng phí một dòng chữ, mà lãng phí một dòng thú ngữ sẽ ảnh hưởng tới thú đan.”
Võ Huyền nhận được sự quan tâm của Yên Nhu, hắn cảm thấy thực sự ấm áp, nhưng thời gian không có nhiều, hắn không trả lời Yên Nhu.
Hắn, Võ Huyền không cam tâm làm người bình thường, nếu thú đan phẩm chất bình thường, thì hắn thà tập trung toàn bộ tinh lực vào bản mệnh thú tâm của hắn.
Việc không nhìn thấy tương lai, hắn không muốn bỏ phí thời gian vào.
Có lời nhắc nhở của Yên Nhu, Võ Huyền viết tiếp vào phía sau dòng chữ ‘Tinh Quang Vô Tận, Vận Mệnh Hoàng Hà, Tâm Kết Đại Sơn’.
Nhìn bốn chữ mới viết vào đang tụ lại từng chút linh lực tinh khiết, Võ Huyền có chút thất vọng.
Bốn chữ này hắn lấy ý tưởng chính là mối quan hệ vợ chồng của tộc Yên Vân Hoàng.
Khi trở thành vợ chồng của tộc Yên Vân Hoàng, dù là ngoại tộc hay đồng tộc, tộc nhân của Yên Vân Hoàng đều đưa bạn tình của mình trở về những tổ bên trên những núi cao để gắn kết vận mệnh của cả hai.
Theo chỗ văn tự thú ngữ hắn đọc được trên bức tường đi vào trong hang công nhận hắn thành tộc nhân của Yên Vân Hoàng có viết về điều này.
Võ Huyền vốn tưởng nó sẽ được giới linh chấp thuận, nhưng không ngờ chỉ là một thói quen của tộc Yên Vân Hoàng, bốn từ này hắn đã chuẩn bị từ ngày chuyển thành bán linh thú, không nghĩ là chúng lại vô dụng.
Đã viết xuống, Võ Huyền cũng không có nuối tiếc, hắn bắt đầu khắc xuống dòng dưới, mà không nhận ra rằng, bên ngoài Tinh Quang Cầu đang diễn ra cảnh tượng khiến cho những linh thú đều sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Bên trên bầu trời của Tinh Quang Cầu, một vàng nhạt phủ xuống mặt đất giống với ngày Yên Nhu gặp hắn.
Trên bầu trời, ẩn hiện bên trong những đám mây là hình dáng của những ngọn núi, những cặp hoàng điểu màu vàng nhẹ nhàng bay lượn bên trên, khung cảnh ánh lên sự hoan hỉ, vui tươi của một cặp đôi.
Từ đại sơn cao nhất, một đôi mắt mở ra, nó không có nhìn xuống xung quanh mà chiếu thẳng chùm sáng chiếu thẳng lên người Võ Huyền.
Từ hình xăm, bóng dáng của Yên Nhu cũng hiện ra theo đó, giống như vận mệnh đã nối chặt, sự công nhận của giới linh với Võ Huyền, đang cộng hưởng lên người Yên Nhu.
Phía bên Thiên Thú giới, một cảnh tượng y như vậy được diễn ra, một luồng sáng chiếu lên người Yên Nhu, bên cạnh nàng, cũng hình dáng hư ảo của Võ Huyền.
Toàn tộc Yên Vân Hoàng cảm nhận được sự đặc biệt từ giới linh của Thiên Thú giới, bọn họ bắt đầu bay lên đầu đại sơn của mình để chiêm ngưỡng.
Một cặp lão già đứng trên đại sơn, từ đôi mắt già nua của cả hai, đều chảy ra những dòng lệ nóng.
“Yên Vân Hoàng tộc, sẽ muôn đời phát triển…”
Từ trên đại sơn cao nhất trên hư ảnh, mười hai chữ tỏa ra tinh quang lấp lánh trên bầu trời.
‘Tinh Quang Vô Tận, Vận Mệnh Hoàng Hà, Tâm Kết Đại Sơn’.
Những người già trong tộc Yên Vân Hoàng vội quát lên. “Những gia đình có trẻ nhỏ mau chóng đưa chúng ra nhớ kỹ!”
Toàn tộc Yên Vân Hoàng vội làm theo dẫn đám trẻ trong nhà ra, dạy chúng ghi nhớ kỹ bốn chữ cuối, cơ duyên lớn này bọn họ không có phúc hưởng, phải biết rằng đã có rất nhiều người thử.
Nhưng để được giới linh chấp thuận thì có lẽ đây là lần thứ ba, sợ phải nhiều năm sau mới có thể thêm một lần nữa.
Võ Huyền bên trong thú đan, nhìn bốn chữ cuối lấp lánh tinh quang, hắn có chút tự hào mơ hồ.
Đã có được thành công, Võ Huyền liền viết liên tiếp lên các khía cạnh thú đan, đợi viết hết toàn bộ lên thú đan.
Hắn lại ngưng tụ ra các hạt tinh quang nhỏ, bên trên chứa đẩy mười hai chữ, rồi đè ép chúng vào từng góc của thú đan.
Không chỉ như thế, viết đầy được bên trong thú đan, Võ Huyền bắt đầu viết ở bên ngoài.
Cứ như thế lập lại, hắn không rõ thời gian bao lâu, cuối cùng cũng viết đầy toàn bộ viên thú đan, không những thế bên ngoài thú đan còn xuất hiện một vài tinh quang chứa văn tự chạy quanh nó.
Tinh thần của Võ Huyền lúc này gần như kiệt quệ, từ lúc viết mười hai chữ, sức mạnh tinh thần của hắn tiêu hao cực lớn, nếu không có Hồn Nhi hỗ trợ hồi phục, hắn chắc không viết đầy được toàn bộ thú đan.
Khi này, hắn yên lặng theo dõi thú đan, hiện tại nó đã hoàn chỉnh, tự dưng sẽ quyết định phẩm cấp.
Những dòng thú ngữ hóa thành từng luồng tinh quang chạy ngang dọc toàn bộ viên thú đan, ánh sáng màu vàng nhạt tỏa ra.
Tinh quang sau một hồi bay vòng quanh dần tụ lại vào trong thú đan, tinh quang giảm bớt, có thể mơ hồ nhìn thấy một viên đan màu vàng.
Bên trên nó có chín đường vân lấp lánh, bên trong chín đường vân, những thú ngữ trôi nổi bên trên tỏa ra một luồng linh quang ấm áp.