Chương 224: Sát Quang Xích
Chương 224: Sát Quang Xích
Võ Huyền thấy luồng quang ám linh lực phóng tới, tay hắn liền đưa lên, quang linh lực tụ lại trên tay.
Sát Quang Xích!
Một quả cầu tụ lại trên tay hắn, từng luồng sáng quang mang đầy mạnh mẽ liên tục bắn ra.
Các luồng sáng quang mang bay chụm lại với nhau, khi sắp chạm với luồng sáng từ Âm Dương Song Hạc chúng liền tụ lại hợp thành nhất thể.
Hai luồng sáng v·a c·hạm với nhau, quang linh lực trong vòng tròn cách Võ Huyền và Âm Dương Song Hạc liền chấn động.
Từng đợt sóng linh lực lan thành từng đợt ra xung quanh, khiến cây cối xung quanh đổ rạp.
Võ Huyền bị sóng linh lực ảnh hưởng, hắn bị đẩy lùi nhẹ về sau.
Còn Âm Dương Song Hạc đập cánh nhẹ nhàng điều chỉnh cơ thể trên không.
Tiểu Bạch cùng Độc Ánh Vân bởi ảnh hưởng từ Võ Huyền và Âm Dương Song Hạc cũng đã tách ra hai bên.
Tiểu Bạch lùi lại về sau, quang linh lực lập tức bao phủ cơ thể nó.
Võ Huyền đứng bên cạnh, quang linh từ Tiểu Bạch bao quanh cả cơ thể hắn.
Vết thương trên người cả hai nhanh chóng hồi phục, linh lực trên người cũng được bổ xung.
Độc Ánh Vân thấy Võ Huyền và Tiểu Bạch hồi phục liền hô lớn. “Hạc Hạc, trở lại.”
Âm Dương Song Hạc trở lại bên người Độc Ánh Vân, nàng ta liền tung ra một làn phấn lục sắc bao phủ lấy cơ thể cả hai, mộc linh lực hút lấy hỏa linh lực, quang linh lực cùng ám linh lực xung quanh cơ thể cả hai.
Chúng mau chóng bổ xung vào trong cơ thể Độc Ánh Vân và Âm Dương Song Hạc.
Tuy không hồi phục v·ết t·hương trên người, nhưng những hạt phấn giúp cho cả hai hồi phục cùng lúc hai, ba loại linh lực.
“Thiếu chủ, ta đến.” Độc Ánh Vân chợt hét lên.
Âm Dương Song Hạc bám lên sau lưng Độc Ánh Vân chỉ để lại đôi cánh, cùng một phần lông đuôi rũ xuống phía sau.
Hai cánh tay của Độc Ánh Vân cùng cánh của Âm Dương Song Hạc hợp lại với nhau.
Lông vũ màu trắng cùng đen lập tức bay giữa trời không.
Độc Ánh Vân thướt tha bay trên trời, lông vũ là phụ đôi cánh uyển chuyển là chính.
Nàng dùng cánh chém tới Võ Huyền.
Đã nếm thử chiêu thức biến ảo này, Võ Huyền không dám tùy tiện đối phó.
Băng linh lực tạo quanh hai cánh tay thành hai mảnh giáp tay hoàn chỉnh, băng xích quấn chặt hai bàn tay.
Tiểu Bạch lui nhẹ về sau, Sát Quang Xích sẵn sàng yểm trợ.
Độc Ánh Vân nhè nhẹ bay giữa không trung sắp tiếp cận Võ Huyền, nàng nhẹ nói. “Ảnh Vũ.”
Độc Ánh Vân lập tức biến mất tại vị trí, nàng xuất đằng sau Võ Huyền, cánh tay phải bao phủ bởi quang linh lực mang màu trắng, cánh tay trái bao phủ bởi ám linh lực mang màu đen.
Như ẩn như hiện, cánh tay trái của Độc Ánh Vân chém xuống vai Võ Huyền.
Hồn lực của Võ Huyền đã sớm cảm nhận được động tác của Độc Ánh Vân chém xuống.
Hắn khẽ đưa tay trái về sau, nhẹ xoay người, tay phải nhằm đỡ lấy nhát chém.
Độc Ánh Vân nhẹ mỉm cười, tay trái vẫn chém xuống, tay phải đỡ lấy tay trái Võ Huyền muốn nhằm vào bụng nàng.
Hai người lập tức đối mặt với nhau, về sức mạnh thân thể, Võ Huyền lớn hơn Độc Ánh Vân vài phần.
Còn về linh lực, Độc Ánh Vân cũng hơn Võ Huyền khi nàng đang giữ ở tứ cấp sơ kỳ, lại kết hợp với Âm Dương Song Hạc.
Tiểu Bạch thấy hai người giằng co sức mạnh.
Nó lập tức bắn ra bốn đợt Sát Quang Xích nhỏ, bốn đường đạn trắng, như có linh hồn tìm đến đúng Độc Ánh Vân.
Đôi cánh kết hợp với tay Độc Ánh Vân lập tức tác ra, giữa đôi cánh xuất hiện hai đôi mắt chớp chớp, hai luồng quang ám linh lực từ đó phóng ra phá hủy bốn đường đạn từ Sát Quang Xích.
Hai đôi cánh dựng đứng, đôi mắt nhìn Võ Huyền chằm chằm, quang linh lực cùng ám linh lực lần nữa phóng ra.
Tiểu Bạch từ đằng xa đã sớm phóng ra hai đường quang linh lực chặn lấy đòn t·ấn c·ông từ Âm Dương Song Hạc phía sau.
Bốn luồng linh lực v·a c·hạm vào nhau chấn động không nhẹ.
Võ Huyền và Độc Ánh Vân vì thể lại bị đẩy lùi về sau, Võ Huyền bị đẩy lùi nhưng không hề có ý buông tha, hắn liền lao đến t·ấn c·ông Độc Ánh Vân.
Bị đẩy lùi, Độc Ánh Vân không di chuyển, nàng chờ đợi Võ Huyền đến gần, lần này liền muốn xuất ra toàn lực.
Thân ảnh biến nàng biến mất tại chỗ, Võ Huyền lập tức đấm vào khoảng không.
Theo đó, nàng xuất hiện phía sau hắn, tay nàng cùng đôi cánh lại hợp lại làm một chém xuống.
Võ Huyền cảm giác không hay liền sử dụng Băng Ảnh tránh sang một bên.
Độc Ánh Vân mạnh mẽ chém xuống, cắt đứt một phần bả vai của Băng Ảnh.
Lực đạo cực lớn khiến Võ Huyền không khỏi hít một ngụm hơi lạnh, trúng đòn đó khả năng hắn phải điều dưỡng vài tuần.
Độc Ánh Vân tiếp tục t·ấn c·ông đến không tha, nàng luôn tà mị xuất hiện bất ngờ từ bốn phía.
Võ Huyền lúc thì đoán được, khi thì chỉ có thể dùng Băng Ảnh trốn thoát.
Lại kích nổ các tượng băng để tạo ra sương giá ngăn cản sự t·ấn c·ông dồn dập từ Độc Ánh Vân.
Chỉ là những v·ụ n·ổ nhỏ, không gây được bao nhiêu tổn thương, đôi cánh sau lưng Độc Ánh Vân mỗi lần như thế đều tự động tách ra khỏi tay nàng, nó cong đôi cánh về phía trước, tạo ra một vầng quang linh lực bảo vệ nàng.
Nên tiểu xảo của Võ Huyền dần bị Độc Ánh Vân hóa giải.
Bị hóa giải chiến đấu, Võ Huyền không có tiếp tục né tránh, hắn liền nhảy tới đá Độc Ánh Vân bằng Băng Phong Cước.
Đối với Võ Huyền đánh tới, Độc Ánh Vân vẫn bình tĩnh, hai tay nàng ta lại hợp nhất cùng đôi cánh.
Đợi Võ Huyền đá đến sát người, nàng ta liền chắp tay đỡ lấy.
Võ Huyền đá lên hai tay Độc Ánh Vân, cảm giác sức lực đôi chân hoàn toàn biến mất.
Độc Ánh Vân liền hất ngược hắn về đằng sau, như bị phản chấn bởi Băng Phong Cước, hất ngược về sau một đoàn khá xa.
Võ Huyền bị hất đi, Tiểu Bạch lại thế chỗ lao tới bằng Cuồng Quang Bạo.
Độc Ánh Vân như cũ đứng tại chỗ nhưng nàng không dám khinh thường công kích trực tiếp từ Kim Quang Thần Tượng.
Đợi Tiểu Bạch t·ấn c·ông tới, nàng liền biến mất, thay vào đó là một mầm cây nhỏ.
Tiểu Bạch t·ấn c·ông trượt mục tiêu, nó liền quay người tìm kiếm, thấy Độc Ánh Vân dịch chuyển cách đó không xa.
Nó lại tiếp tục lao tới, quang mang trên thân ngược lại càng đậm.
Độc Ánh Vân tiếp tục né tránh, nàng nhẹ nhàng hạ người cách Kim Quang Thần Tượng ở phía ngược lại không xa.
Độc Ánh Vân thấy quang mang trên người Tiểu Bạch nồng đậm hơn trước, nàng nhận ra, mỗi lần t·ấn c·ông trượt.
Khí thế trên người Tiểu Bạch càng nồng đậm, giống như nó đang dồn linh lực cho đòn t·ấn c·ông trúng kế tiếp.
Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ, không thể để cho Tiểu Bạch tiếp tục tích tụ, nếu không chính nàng cùng Âm Dương Song Hạc không thể ngăn cản được nó.
Đôi cánh khẽ động, Độc Ánh Vân khẽ múa đôi cánh chặn Tiểu Bạch lại.
Quang mang trên người Tiểu Bạch lúc này tựa như một ngọn núi vô hình, tỏa ra uy áp muốn nghiền nát Độc Ánh Vân.
Không chịu yếu thế, Độc Ánh Vân cùng Âm Dương Song Hạc cùng lúc tỏa ra linh lực áp đảo lại Tiểu Bạch.
Võ Huyền bị hất ra xa cũng không có vội tiến đến t·ấn c·ông Độc Ánh Vân ngay, mà hắn chầm chậm đến phía sau nàng.
Giữ khoảng cách là hai mươi bước chân, băng linh lực ngưng tụ trên mũi bàn tay.
Độc Ánh Vân thoáng rùng mình, cảm giác lạnh buốt đó lại xuất hiện, nàng vội nói. “Hạc Hạc.”
Âm Dương Song Hạc tách một đôi cánh trắng ra khỏi tay Độc Ánh Vân, một quang mang màu trắng lập tức bảo vệ quanh người cả hai.
* Nếu thấy chuyện đã khá hơn, thì xin cho mình một đề cử và góp ý của các bạn.