Chương 212: Trái nghịch
Võ Huyền nghĩ Phong Nam Sương sẽ suy nghĩ một hồi.
Không ngờ hắn liền nói. “Đệ đã rời khỏi Cương Thanh gia, có xuất hiện ở đâu cũng đã không còn liên quan đến họ, nợ họ để đã trả hết.”
Lời của Phong Nam Sương làm Võ Huyền có chút bất ngờ, tính cách thẳng thắn này khá tốt, chỉ là trong thời đại bây giờ quá hiếm thấy.
Võ Huyền nói. “Ta cũng không ngại đâu, ta đã lấy hai người con gái của Cương Thanh gia rồi, lấy thêm một người nữa bọn hắn cũng chẳng dám nói gì.
Sắp xếp hai mươi đứa trẻ cho Phong Nam Sương dạy dỗ, tài nguyên thì tự mình đến gặp Thương Hương để lấy.”
Võ Huyền vừa nói với Phong Mẫn Nghi lại vừa nói với Phong Nam Sương.
Cậu lại nói với Phong Mẫn Nghi. “Hướng dẫn ngưng tụ đồ đằng, cũng lấy ra hai con lục cấp cho cậu ta, xong việc, nhớ đến tiểu viện làm việc.”
Nói đoạn, hắn liền đi xuống núi tìm Thương Hổ, để lại hai tỷ đệ Phong Mẫn Nghi.
Đợi Võ Huyền rời khỏi, Phong Nam Sương mới hỏi. “Tỷ tỷ, đồ đằng là thứ gì vậy? Sao ta chưa từng nghe nói tới.”
Phong Mẫn Nghi trừng mắt nói. “Sau này sẽ biết, trước ta truyền dậy cho đệ, mau chóng ngưng tụ đi.”
Trở về tiểu viện, Thương Hổ vẫn chưa ra, chỉ có Phong Ngôn đã trở về, nàng đã gặp Miêu Cơ và thông báo cho nàng ta.
Đối với việc có Cương Thanh gia, nàng không thích dính dáng quá nhiều.
Võ Huyền nói với nàng về chuyện của Phong Nam Sương.
Phong Ngôn im lặng một lúc lâu mới nói. “Võ Huyền, nhị ca ta là người thẳng thắn nhưng có chút ngốc, mong ngươi sau này nể mặt tỷ tỷ và hai cháu của ta, đừng để huynh ấy gặp nguy hiểm, dù sao hiện tại nhà Phong ta chỉ có thể nhờ vào huynh ấy duy trì.”
Võ Huyền ánh mắt nhìn Phong Ngôn, khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Phong Ngôn thấy Võ Huyền không nói chuyện, lại cứ nhìn mình đánh giá, nàng mới gắt lên nói. “Ngươi đã chiếm lấy tỷ tỷ ta, lại chiếm lấy hai cháu của ta, giờ lại muốn đặt chủ ý lên ta, ngươi có phải cầm thú không?”
Võ Huyền đưa tay vuốt vuốt mặt Phong Ngôn. “Tạm thời đừng tự cho mình là đúng, hiện tại ta còn cho có thật sự hứng thú với cô, ta đang muốn nói là, lần sau có hai chúng ta có thể gọi ta là Võ Huyền, không cần phải gọi là thiếu chủ.
Cô cũng coi như là những người bạn đầu tiên của ta.”
“Vậy lần trước…” Phong Ngôn tức giận nói.
Võ Huyền đặt tay lên môi nàng, hắn cười tà nói. “Lần trước là xung động nhất thời, nhưng nếu như hiện tại cô muốn, ta cũng không ngại tiến thêm.”
Phong Ngôn nghe thế liền tức giận vung chiếc chân dài trắng mịn đá hắn.
Lực đá của nó do tức giận nên có chút mạnh.
Tuy nhiên, thân thể Võ Huyền rắn chắc, hắn nhẹ nhàng bắt lấy bắp chân nàng, hai ngón tay vuốt khẽ kéo thẳng lên bắp chân khiến tà váy bị hất lên.
“Ngươi! Ái nha.”
Phong Ngôn kinh hô một tiếng, nhưng đã bị Võ Huyền ấn mạnh vào hai bên bắp đùi, do hắn ấn vào huyệt ở chân nên cả chân nàng đều bị tê dại.
Nhìn nàng ôm chân tức giận, hắn mới ngồi xuống lại bàn, kéo chân nàng ta đặt lên đùi mình, hắn mới tìm vài huyệt ở chân để bấm cho nàng.
Vỗ lên phần đùi thon gọn của Phong Ngôn, hắn nói. “Dùng linh lực là có thể xua tan đi cơn đau, tại sao không làm?”
Phong Ngôn làm ra bộ mặt hưởng thụ nói. “Thật khó ai có cơ hội được Võ Huyền thiếu chủ bóp chân, ta chắc chắn sẽ là người đầu tiên.”
“Ồ, để ta bóp chân, cái giá phải trả sẽ đắt đấy.” Võ Huyền nói một cách ngập ngừng, tay hắn không thành thật, bàn tay đang xoa bóp nhanh như gió đã lướt lên trên, chỉ có cách một chút nhỏ đã chạm vào nơi tư mật của nàng.
Phong Ngôn giật thót mình, nàng kinh sợ hô lên một tiếng, gương mặt lập tức đỏ hồng, xong vẫn mạnh miệng nói. “Ngươi vẫn không dám.”
Võ Huyền trên mặt cười càng sâu, hắn vẫn quyết định bỏ tay rời khỏi chân của Phong Ngôn, hắn đưa tay sờ lên khuôn mặt nàng ta. “May mắn cho cô đấy.”
Hắn nhìn qua ngoài cửa nói. “Vào đi.”
Thương Hổ cùng Thương Ngưu lúc này mới đi vào, cả hai làm bộ như không biết chuyện gì, Thương Ngưu nói với Võ Huyền. “Thiếu chủ, Miêu Cơ đến tìm ta, lần tiêu diệt Huyết Thần Giáo này, họ muốn được mua đan dược hồi phục từ chỗ chúng ta với giá bảy thành.”
“Từ đan dược dưới tam cấp hạ phẩm có thể bán cho họ tất cả, nhưng nên dự trữ lại một ít, còn đan dược tam cấp trung phẩm cùng đan dược tứ phẩm không nên để lộ, về sau chúng ta lấy chúng làm chiêu bài lôi kéo một số thế lực để bọn họ giúp chúng ta tìm kiếm dược linh.” Võ Huyền nói ra tính toán của mình.
Thương Hổ cùng Thương Ngưu nghe vậy nhìn nhau, thiếu chủ tính đủ sâu.
Hiện tại, tuy các đan quán do họ bán đều có kết thân với một số thế lực, chỉ là chưa đủ sâu, ân tình bọn họ có rất ít thời gian tích lũy, gần như có thể trả bất cứ lúc nào.
Nhưng một khi có các đan dược cao cấp một chút, có thể giúp những gia tộc lớn bồi dưỡng ra cho họ thêm cường giả, tự nhiên ân tình trở lên nặng ngàn cân.
Dù cho họ vẫn phải bỏ tiền ra mua, đây chính là bán cơm cho ngươi, ngươi vẫn phải cảm ơn.
Đã có được chỉ thị của Võ Huyền, Thương Ngưu trở lại tìm Miêu Cơ bàn bạc thì Võ Huyền gọi hắn lại. “Khoan hẵng đi, ở lại ta có lời nhắn nhủ cho Miêu Cơ.”
Võ Huyền nói với Thương Hổ. “Có một chút thay đổi, hai ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, huynh đi sắp xếp một số người quan sát Cương Thanh Văn và Cương Thanh Di Nam.”
Thương Hổ hỏi. “Thiếu chủ nghi ngờ bọn chúng liên quan tới Huyết Thần giáo.”
Võ Huyền gật đầu. “Trước kia ta có tiếp xúc với Cương Thanh Văn.”
Hắn chỉ lên mũi mình. “Ngươi biết đấy, mũi ta rất giỏi nhớ mùi, trên người Cương Thanh Văn có mùi tanh tưởi giống với đám người Huyết Thần giáo chúng ta g·iết lần trước.”
“Được, ta đi sắp xếp ngay.” Thương Hổ biết chuyện này không thể chậm trễ, muốn quan sát phủ nhà Cương Thanh Di Nam cần có những người tứ cấp từ chỗ Phong Mẫn Nghi.
Bình thương Thương Hổ không thể ra lệnh cho họ, nhưng có lệnh của Võ Huyền, hắn không cần thông qua Phong Mẫn Nghi nữa, mà có thể trực tiếp tìm họ.
Võ Huyền lại nói với Thương Ngưu. “Bảo với Miêu Cơ, quân đoàn của Cương Thanh Mạc nên tìm đại cái cớ nào mà họ cho hợp lý, đừng có lấy cớ đi diệt Huyết Thần giáo là được.
Bảo họ nhớ đúng giờ một chút.”
Thương Ngưu lúc này mới thật sự rời đi.
Phong Ngôn thấy Võ Huyền sắp xếp mọi chuyện xong mới hỏi. “Huyết Thần giáo này là thế lực nào vậy? Ta chưa hề nghe nói về họ. Sao chúng ta phải đi tiêu diệt họ?”
Võ Huyền từ tốn giải thích. “Huyết Thần giáo này là một trong các thế lực ngoại lai từ bên ngoài xâm lấn vào đại lục, đám người này thường xuyên bắt người và Thú, chúng sẽ loại bỏ ý trí của bọn họ và điều khiển họ như con rối.”
“Đáng ghét như vậy?” Phong Ngôn nghe Võ Huyền nói thì không khỏi thốt lên.
Loại bỏ ý trí của một người đã chẳng khác nào g·iết người ta, chuyện g·iết chóc trên đại lục cũng chẳng phải hiếm, nhưng khi người ta đ·ã c·hết vẫn lợi dụng thân xác thì người đại lục cực kỳ khinh bỉ.
Theo các tiền bối từ xưa đã nói rõ ràng, cả đời họ tranh đấu có c·hết cũng chẳng có gì để nói, nhưng cơ thể một khi đ·ã c·hết thì sẽ thuộc về giới linh.
Dù bị đối thủ băm vằm hay bị Thú ăn chỉ là một cách trở về.
Thân thể họ sinh trưởng trong giới linh, khi c·hết sẽ quay về giới linh, cũng chính hợp với câu nói đất quay về với đất, cát bụi quay về với cát bụi.