Chương 211: Thu nhận
Đã một tháng trôi qua kể từ ngày Võ Huyền bày trận cho ba người Cương Thanh Vân rời đi, hắn một tháng này ngoài rèn luyện thì là luyện đan, không làm thêm một việc gì khác.
Đến cả Phong Mẫn Nghi cũng chưa từng gặp, người duy nhất ở bên cạnh hắn là Phong Ngôn nhưng nàng chỉ ở phòng bên cạnh.
Cả một căn phòng đầy đan dược, Võ Huyền để cho mấy huynh đệ họ Thương vào chuyển hết chúng đi.
Sờ cằm cùng tóc của mình, hắn phát hiện râu ria và tóc đã mọc lởm chởm, đứng trước gương đồng, một con dao băng bóng loáng xuất hiện trên tay hắn.
Soi trong gương hắn bắt đầu tự cắt phần tóc đã dài quá độ của mình, tiếp đó là đến phần râu, khiến hắn trông chẳng giống một ông già lại chẳng giống một thiếu niên đi.
Chỉnh trang lại ngoại hình, Võ Huyền ra phòng khách thấy Thương Hương đang phân loại đan dược, hắn hỏi nàng. “Hổ ca đã ra ngoài chưa?”
Thương Hương dừng phân loại đan dược lại, nàng đáp. “Hai hôm trước Hổ ca đã thành công đột phá tứ cấp sơ kỳ, huynh ấy có hỏi về ngài, thấy ngài chưa ra huynh ấy quay lại phòng giúp mấy sủng thú của huynh ấy đột phá lên tứ cấp.”
Võ Huyền đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi hắn nói với Thương Hương. “Huynh ấy ra ngoài thì nói đừng tiếp tục tu luyện, chúng ta có việc cần làm.”
“Dạ, thiếu chủ.” Thương Hương đáp.
Võ Huyền cưỡi Hỏa Vũ Hổ tới phân bộ Trưởng Khống Giả ngoài thành, hắn đưa lệnh bài của mình cho người canh gác. “Thông báo cho Ngô Lưu trưởng lão, ta đã đến.”
“Thiếu chủ.” Người canh gác nhìn thấy lệnh liền cúi người chào Võ Huyền rồi dẫn hắn tới phòng khách ngồi.
Còn người canh gác thì đi thông báo cho Ngô Lưu.
Rất nhanh người canh gác quay lại cùng với Ngô Lưu, sau lưng Ngô Lưu lúc nào cũng có Hắc Xà.
Võ Huyền nhìn thấy Ngô Lưu từ xa thì tự động đứng dậy chào hỏi. “Ngô trưởng lão.”
“Thiếu chủ cuối cùng cũng tới, lão phu đợi ngài đã lâu.” Ngô Lưu đỡ Võ Huyền dậy, hắn ngửi thấy mùi dược liệu nồng đậm trên người hắn. “Thiếu chủ chắc đã tắm trong đan dược cả sáng nay rồi, mùi dược liệu nồng quá.”
Võ Huyền xấu hổ cười. “Có chút vội vàng, luyện đan xong liền vội đến tìm ngài, chưa kịp tẩy rửa.
Ngô Trưởng lão, trước chúng ta vào trong nói chuyện.”
Ngô Lưu gật đầu, hai người cùng Hắc Xà vào trong phòng.
Ngô Lưu nói. “Lão đã chuẩn bị hơn một trăm người của Trưởng Khống Giả, mọi người đều đã được giải trừ phong ấn, có mười người cửu cấp, hai mươi người bát cấp, hai mươi người thất cấp, hai mươi người lục cấp, ba mươi người ngũ cấp.
Còn lại tứ cấp lão cũng không phát động, do những người này hầu như đều có nhiệm vụ của mình, mà các điểm trong tầng một cũng cần có người trấn thủ.”
Võ Huyền nghe Ngô Lưu nói thì chẳng có gì phàn nàn, nghe thì tưởng ít người nhưng đây có thể là phần lớn cao thủ đang ẩn nấp tại tầng một của Trưởng Khống Giả.
Hắn nói. “Như vậy đã là quá tốt, chúng ta chỉ đối phó với tàn dư của Huyết Thần Giáo nên không cần quá nhiều cao thủ.
Chỗ tiểu bối cũng có vài người cùng linh thú có thể dùng được, còn lực lượng dưới tứ cấp chúng ta có thể dùng của Cương Thanh quốc.”
Ngô Lưu nghe thế thì không nói gì, lão cùng Võ Huyền đi ra ngoài đến một phòng những cường giả được lão điểm trước đó.
Võ Huyền đi vào liền hướng tất cả chào một tiếng.
Một trăm người thấy Võ Huyền liền đứng dậy cẩn trọng chào hắn.
Không nói lời dư thừa, Võ Huyền nói qua về tình hình hắn biết về Huyết Thần giáo, lại nói ra kế hoạch của mình cho tất cả người của Trưởng Khống Giả.
“Ta chiếc đã nghe đại trưởng giả nói, Huyết Thần Giáo có thể sử dụng máu huyết của đồng minh để tăng sức mạnh, không nghĩ nó là thật.” Ngô Lưu nghe Võ Huyền nói xong, lão lớn giọng nhắc lại:
“Tất cả nhớ kỹ, g·iết xong người của Huyết Thần giáo, lập tức dùng lửa đốt xác, không để cho bọn chúng mượn xác tăng sức mạnh.”
“Đà chủ, đã rõ!” Tất cả người bên dưới đồng loạt hô lên.
“Như vậy hai ngày sau chúng ta sẽ khởi hành, mọi người chuẩn bị cho tốt, những người tham gia mà chưa có sủng kỹ ẩn khí tức có thể đến Vạn Bảo các học sủng kỹ ẩn khí tức, nói Ngô Lưu ta cho phép.” Ngô Lưu lớn tiếng nói.
Người dưới thất cấp phía bên dưới lập tức lớn tiếng cảm tạ, bọn họ có sủng kỹ ẩn tàng khí tức nhưng đều là cấp thấp, trong Vạn Bảo các có bán sủng kỹ ẩn tàng khí tức cấp cao.
Nhưng với người nghèo như bọn hắn thì không thể bỏ tiền ra mua sủng kỹ cấp cao như vậy được.
Lập tức đám người ào ào chạy đến Vạn Tài các.
Võ Huyền đã rời đi từ lúc Ngô trưởng lão nói với người bên dưới, hắn hiện tại trên danh nghĩa vẫn chưa điều động người của Trưởng Khống Giả.
Nếu hắn chủ động nhờ vả, tất ngươi của Trưởng Khống Giả sẽ giúp nhưng không cần thiết lắm, vẫn cứ để Ngô trưởng lão toàn quyền quản chuyện này thì hơn.
Hắn chỉ cần đứng cạnh ngửi được chút hương, chút hoa là đủ.
Không về tiểu viện, Võ Huyền đi đến Ngu Linh học viện tìm Phong Mẫn Nghi.
Trước khi đi, hắn đã để Phong Ngôn đến thông báo cho Miêu Cơ về chuyện chuẩn bị sắp tới.
Phong Mẫn Nghi lúc này đang ngồi cùng Phong Nam Sương bên ngoài, nàng thăm thẳm thở dài như có điều khó nói.
Phong Nam Sương thấy bầu không khí trầm mặc, hắn mở miệng nói. “Tỷ tỷ, ta lần này đã thật sự quyết tâm, phủ tướng quân ta cũng đã trả lại Cương Thanh gia, từ giờ ta sẽ đi theo tỷ tỷ và muội muội.”
Phong Mẫn Nghi thấy vẻ mặt hắn đã quyết tâm như vậy, nàng mới nói. “Ta nói cho đệ rõ, đi theo chúng ta, có thể là sướng, có thể là khổ, đều là do đệ tự mình quyết định, ta chỉ mở lời với thiếu chủ giúp đệ.”
Phong Nam Sương gật đầu, hắn nghiêm túc nói. “Không cần tỷ mở lời, đệ sẽ tự mình đến gặp Võ Huyền thiếu chủ.”
“Gặp ta có chuyện gì?” Võ Huyền từ dưới núi đi lên tò mò hỏi.
Phong Nam Sương thấy Võ Huyền đi lên, chủ động quỳ trước mặt hắn. “Phong Nam Sương muốn đi theo Võ Huyền thiếu chủ, xin ngài thu nhận!”
Võ Huyền hơi bất ngờ, ánh mắt hắn không khỏi nhìn về phía Phong Mẫn Nghi, muốn hỏi ý kiến của nàng.
Phong Mẫn Nghi liền gật đầu, bày tỏ chấp nhận yêu cầu của Phong Nam Sương.
Võ Huyền mới bảo hắn. “Có lẽ Mẫn Nghi đã nói cho ngươi biết khi làm việc dưới ta.”
Phong Nam Sương vẫn quỳ nửa gối, hắn gật đầu nói. “Ta đã biết toàn bộ, nguyện trung thành với thiếu chủ.”
Phong Nam Sương làm một loạt động tác những người khác từng làm với hắn.
Võ Huyền cũng không nói gì nhiều vỗ vỗ vai hắn, ý bảo đứng lên.
Thật ra Võ Huyền ngại nhất chính là đối mặt với Phong Vũ viện trưởng và Phong Nam Sương.
Hắn hiện tại vừa là người đàn ông của Phong Mẫn Nghi, lại là người đàn ông của hai đứa con gái của nàng, nên cách xưng hô có phần loạn.
Nến khi nói chuyện với Phong Vũ viện trưởng, hắn chưa từng nói chuyện tình thân, mà chỉ bàn đến chuyện phát triển của thế lực, để tránh mọi người lâm vào xấu hổ.
Võ Huyền đối với Phong Nam Sương cũng như thế.
Ngồi vào bàn, hắn liền bắt đầu nói chuyện về việc t·ấn c·ông Huyết Thần Giáo.
Phong Mẫn Nghi nói. “Vậy ta sẽ không đi cùng thiếu chủ, đệ có muốn đi không?”
Phong Mẫn Nghi hướng về Phong Nam Sương hỏi, về việc Phong Nam Sương vừa rời khỏi Cương Thanh gia chưa được mấy ngày, lại đã đầu nhập sang chỗ Võ Huyền, khi gặp mặt người Cương Thanh gia sẽ lâm vào thế khó xử.