Chương 205: Đấu giá hội bắt đầu
Bởi lời mời từ Miêu Cơ, Võ Huyền từ bỏ tu luyện buổi tối nay, gần đây hắn quá quan tâm đến việc sắp xếp người lên tầng hai.
Mà quên mất việc giải quyết Cương Thanh Di Nam và Cương Thanh Văn giúp Thanh Thu và Thanh Vân.
Thật ra Võ Huyền không định làm gì hai người này dù đứng ở vị trí cá nhân hay thế lực phía sau hắn, theo như Thương Hổ điều tra được, lực lượng Cương Thanh Di Nam thua xa Cương Thanh Mạc.
Nhưng hoàng thất Cương Thanh gia quyết định không giải quyết Cương Thanh Di Nam vì họ cho rằng Cương Thanh Di Nam chỉ là một cái gai lớn.
Nhổ đi thì vẫn còn những gai nhỏ khác, họ đang muốn chờ Cương Thanh Di Nam và Cương Thanh Văn phản loạn, khi đó sẽ một lần nhổ hết tất cả gai trên người.
Họ muốn mất miếng thịt để có thể một lần hết đau.
Hắn nghĩ buổi tối nay đấu giá có thể sẽ là buổi đấu giá phân định thắng thua sắp tới, khung cảnh buổi đấu giá khẳng định sẽ rất sống động.
Võ Huyền về đến tiểu viện, Cương Thanh Thu và Cương Thanh Vân không rõ đã đi đâu, hắn bảo Thương Ngưu đi tìm họ, tối nay dự định dẫn họ tới đấu giá hội thưởng thức.
Phong Mẫn Nghi khẳng định là chẳng đến đấu giá hội, Phong Ngôn giờ còn đang sắp xếp cho học viện bận đến tối mặt.
Độc Ánh Vân cũng đang tu luyện, nàng chắc chẳng hứng thú gì với đấu giá hội cấp thấp.
Thương Khê từ khi hắn về cũng đang tiềm tu đột phá tam cấp sơ kỳ, chưa thấy nó mặt.
Thời gian rảnh rỗi, Võ Huyền bày trận quanh đại viện.
Để không gây chú ý, hắn chỉ bày liền hoàn tam trận huyền cấp hạ phẩm Tụ Linh trận để hấp thu linh lực từ mười dặm xung quanh.
Có Hồn Nhi phụ trợ, không chỉ luyện đan mà bày trận đối với hắn cũng rất nhàn rỗi.
Chờ đến trời tối, Cương Thanh Thu và Cương Thanh Vân đều mặc một bộ y phục hồng sắc giống nhau.
Dù đã có quan hệ với cả hai, lúc này bằng mắt thường hắn cũng không nhận ra được ai là Cương Thanh Thu, ai là Cương Thanh Vân.
Phải qua mùi hương trên người hắn mới phân biệt được.
Cả ba đi thuyền đến phía Tam Thế Gia.
Võ Huyền và hai nàng đều mặc đồ đen mà đến.
Cương Thanh Thu đưa ra lệnh bài biểu lộ thân phận, người hầu liền đưa ba người lên phòng chữ Thiên chờ đợi.
Miêu Cơ rất nhanh đã đi đến chào hỏi, nàng lại dẫn ba người sang một phòng khác, nơi này bên ngoài có hai hộ vệ tam cấp sơ kỳ bên ngoài canh giữ, bên trong là một căn phòng tương đối đầy đủ, có tầm nhìn thẳng xuống bên dưới nơi hội trường đấu giá.
Miêu Cơ chỉ vào người thị nữ đi bên cạnh mình nói. “Võ Huyền thiếu chủ có gì cứ sai bảo người thị nữ này, tiểu nữ còn cần đi chuẩn bị cho cuộc đấu giá.”
Võ Huyền gật đầu đã biết, nhìn về phía các phòng đấu giá, thấy đèn ở các phòng đã sớm được thắp, đoán rằng đã sớm có người đến.
Phía bên dưới hội trường cũng dần có người đến, chỉ trong một nén hương đã chặt kín hội trường.
Cương Thanh Thu nhìn bên dưới đông đúc ngạc nhiên nói. “Muội chưa từng thấy buổi đấu giá hội nào lại đông thế này! Khá nhiều người chưa từng thấy.”
Võ Huyền lúc này giống như một nhị thế tổ điển hình, hai bên là hai người đẹp, có điều hắn không có vồ vập ôm lấy hai nàng, mà đưa mắt nhìn xuống dưới nói. “Khả năng họ nghe thấy có đan dược muốn đấu giá nên đến.”
Dù Tam Thế Gia được Võ Huyền cung cấp đan dược bán từ lâu nhưng đan dược chỉ đều từ nhất cấp hạ phẩm đến nhị cấp hạ phẩm, thường chỉ bán được cho các thế hệ đang phát triển.
Còn những đại gia thật sự đều không thật sự cần những đan dược ấy, hôm trước Miêu Cơ đã chủ động yêu cầu Thương Hổ về vấn đề đan dược nhị cấp thượng phẩm.
Trưa nay lại được Võ Huyền đưa cho Miêu Cơ đan dược tam cấp hạ phẩm, với thông tin liên lạc của Tam Thế Gia.
Có lẽ các thế lực quanh Cương Thanh thành cũng nhanh chóng chạy đến đây để đấu giá chứ không thuần túy chỉ có các thế lực ở Cương Thanh thành.
Buổi đấu giá dần bắt đầu dưới sự dẫn dắt của Miêu Cơ, sản phẩm đầu tiên được đưa lên đấu giá. “Để mở màn cho cuộc đấu giá ngày hôm nay, tiểu nữ xin đưa lên đồ vật đầu tiên, Hoàng Linh đan, đan dược nhị cấp trung phẩm, công dụng giúp không thú sư, chiến thú sư hay sủng thú của các vị có thể tăng cường hấp thu thổ linh lực gấp ba lần, chỉ cần không phải phế vật thì đan này tất có hiệu quả, hai bình Hoàng Linh đan có thể tăng từ nhị cấp sơ kỳ lên nhị cấp trung kỳ.
Chỗ này tiểu nữ có ba bình, khởi điểm tám nghìn sủng tệ.”
Võ Huyền trên lầu nghe cái giá cũng ngớ người, tổng số dược liệu luyện chế ra đan dược nhị cấp này không quá bốn trăm sủng tệ, mà Tam Thế Gia mở ra đã có lãi hơn bảy nghìn sủng tệ, thật là ăn một phát kinh người.
Với đồ của mình, Võ Huyền đương nhiên phải tăng thêm chút kích động, hắn liền đẩy giá đầu tiên. “Chín nghìn sủng tệ.”
Miêu Cơ tăng thêm khí thế hô lớn. “Đã có vị khách ra chín nghìn sủng tệ, mời mọi người tiếp tục.”
Các thế lực ở Cương Thanh thành, quanh năm làm buôn bán cùng tích trữ, bọn họ không thiếu nhất chính là sủng tệ.
Lập tức có một thế gia lên tiếng. “Mười nghìn sủng tệ.”
“Hỏa gia ra mười hai nghìn sủng tệ.” Hỏa gia là một trong những thế lực lớn của Cương Thanh thành, gia tộc họ chuyên luyện khí bán cho Tam Thế gia, một chút sủng tệ này đối với họ không quá quan trọng.
Kim Cung gia, một trong những gia tộc ủng hộ Cương Thanh Di Nam tự nhiên không để cho Hỏa gia được như ý, hắn nói. “Kim Cung gia ra mười năm nghìn sủng tệ.”
Kim Cung gia vừa ra giá liền trực tiếp tăng lên ba nghìn sủng tệ, lập tức khiến các gia tộc hạng trung lùi bước, tiếp theo chỉ sợ là cuộc chiến của các gia tộc lớn, bọn họ không thể tự rước nhục với họa vào nhà.
Võ Huyền thì bàng quang xem kịch, chỉ mới là đan dược nhị cấp đã náo động thế này, đợi xem đan dược tam cấp sẽ ra sao?
Số tiền này khẳng định có thể để mấy anh em họ Thương thu nhận thêm được một số người dưới trướng.
Thế lực càng lớn, số tiền cần vận hành càng nhiều, xem ra thời gian rảnh sắp tới hắn nên luyện chế thêm nhiều đan dược từ nhị cấp đến tam cấp một chút.
Còn đan dược nhất cấp có thể giao dần cho Cương Thanh Vân, Thương Khê và mấy người bên dưới.
Sản phẩm đan dược đầu tiên liền được mua bởi Kim Cung gia với giá hai mươi nghìn sủng tệ, còn đối thủ của Kim gia là Hỏa gia thì phát ra tiếng cười lớn.
Do căn phòng có Hộ m trận nên bên ngoài chẳng nghe thấy gì.
Bên trong phòng, một lão trượng thân hình giống lớn như gấu, màu da đen sạm, mái tóc đỏ như lửa, lão chỉ khoác một chiếc áo phanh ngực ngắn che đi phần ngực, trên người lão chỉ để lộ những đường vân cơ bắp mờ nhạt.
Nhưng chỉ cần nhìn qua người ta thấy lão giống như một cái lò lửa vững chắc, với ngọn lửa đang hừng hực b·ốc c·háy trên đầu.
Lão là gia chủ của Hỏa gia, Hỏa Vô Khương.
“Ta c·hết cười với tên ngốc Kim Hổ, hắn ta mua mấy viên đan dược giá trị năm nghìn sủng tệ, với giá gấp bốn lần, ngươi mau mau, sắp xếp với tiểu khả ái Miêu Cơ, Hỏa gia đặt mua mười bình đan dược, lão Hỏa ta muốn dùng làm đồ ăn vặt.” Hỏa Vô Khương một mực cười không dứt nói.