Chương 203: Kim Cung Trắc
Võ Huyền nói với Mộng Kỳ là đi tìm cả Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân nhưng thật ra hắn chỉ đi tìm Độc Ánh Vân, nói ra như vậy chỉ là để Độc Ánh Vân không có q·uấy r·ối hắn.
Tìm đến Độc Ánh Vân, nàng ta đang ngồi đọc gì đó, thấy Võ Huyền đi vào.
Độc Ánh Vân buông sách xuống hỏi. “Thiếu chủ tìm ta có chuyện?”
Trong phòng không có ai, nên Võ Huyền gật đầu, nói ra: “Ta muốn nàng mang theo mấy người của ta lên tầng hai.”
“Thiếu chủ muốn mang họ đi đâu?” Độc Ánh Vân hỏi.
“Tạm thời chưa quyết định, ta sẽ về tìm hiểu qua về một số chỗ, tối nay sẽ báo cho nàng.” Võ Huyền nói.
“Ta chỉ muốn nàng mang họ đến điểm Trưởng Khống Giả gần nhất, còn lại để họ tự đi.”
Võ Huyền không muốn để Độc Ánh Vân đưa mấy người Phong Vũ tới nơi, như vậy quá gây sự chú ý, chỉ cần đưa họ đến các cứ điểm của Trưởng Khống Giả là được.
Độc Ánh Vân mơ hồ đoán ra ý của Võ Huyền, nàng chẳng hỏi nhiều mà đồng ý với hắn.
Võ Huyền tay gõ gõ lên bàn, hẳn suy nghĩ một hồi liền quyết định hỏi. “Thời gian sắp tới nàng có làm gì không? Nếu không ở lại bên cạnh ta, dưới trướng ta đang thiếu rất cao thủ.”
Độc Ánh Vân hơi nhíu mày, nàng đã đột phá thất cấp sơ kỳ, hiện tại chưa có dự định gì, dù sao phải đợi Võ Huyền đạt tới thất cấp nàng mới ra Ác Minh chiến trường. “Ta cũng không có dự định gì.”
Võ Huyền nghe Độc Ánh Vân không có từ chối, hắn gật đầu nói. “Thật ra nàng ở lại bên cạnh ta cũng không cần phải làm việc gì, việc vặt đều đã có người bên dưới xử lý, bình thường nàng cứ ở bên trong Tinh Quang Cầu tu luyện.
Tuy nhiên, có những nơi ta đi có chút nguy hiểm, người bên dưới không thể đảm bảo hoàn toàn, khi đó nàng sẽ đi ra giúp ta một chút.”
Võ Huyền có ý muốn để Độc Ánh Vân bảo vệ mình một thời gian, để cho Tuyết Điệp và Hạc Nhi có thể tu luyện.
Hai người cứ luôn bảo vệ hắn khiến cho cấp độ của cả hai không tăng.
Hắn vẫn đang ở tầng một, có Độc Ánh Vân bảo vệ xem như là đã đủ, nàng là người của hắn tận dụng một chút vẫn có chấp nhận được.
Độc Ánh Vân lại hỏi. “Ta ở lại với thiếu chủ, vậy ta sẽ sắp xếp những người kia đi theo đoàn người của Mộng gia.”
“Ừ, ta vốn định như vậy, chuyện chỉ có thế, nàng đọc sách đi, ta qua bái phỏng sư nương.” Chuyện đã xử lý xong, Võ Huyền không tiếp tục làm phiền Độc Ánh Vân.
…
“Kim Cung Trắc, ngươi đang nghĩ gì đấy? Miếng thịt trên tay sắp nguội rồi.” Lam Thục bên cạnh quan tâm nói, cô ta đổi cho Kim Cung Trắc miếng thịt khác.
Kim Cung Trắc lúc này như bừng tỉnh, hắn nói. “Lam Thục tiểu thư, cứ để ta ăn miếng này là được rồi.
“Chúng ta đâu có thiếu chút thức ăn đó, ngươi mau ăn đi.” Lam Thục cười hì hì nói.
Kim Cung Trắc bất đắc dĩ nói. “Lam Thục tiểu thư, người đừng nói chuyện với ta quá nhiều, như vậy sẽ tốt cho cả hai chúng ta.”
Lam Thục trên mặt lập tức không vui lắm. “Kim Cung Trắc, ngươi ghét ta.”
Kim Cung Trắc cười khẽ nói. “Lam Thục tiểu thư nói đùa, ta đâu có ghét gì tiểu thư, chỉ là…”
“Ngươi không cần nói tiếp, chỉ cần ngươi không ghét ta là được rồi.” Lam Thục bá đạo nói. “Còn bọn họ muốn nói gì thì nói, tên nào dám có ý kiến, ta băm hắn.”
Kim Cung Trắc nghe thế càng thêm khổ, hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt ghen ghét đang nhìn vào mình.
Hắn cũng chẳng rõ làm sao, một tiểu thư điêu ngoa, xinh đẹp như Lam Thục lại đi có tình ý với hắn.
Nếu hắn có thực lực mạnh thì không sao, mấy người khác không phục chỉ dám bàn tán sau lưng nhưng hắn thực lực không có, chỉ bằng đầu óc có khuất phục được một hai người thì cũng chẳng khuất phục được hết tất cả.
Đầu óc tuy tốt nhưng ở một nơi thực lực tuyệt đối như Khống Thú đại lục cũng khó có thể làm tất cả.
Nghĩ đến hướng đi trong tương lai dành cho Đan Viêm đã khiến hắn đau đầu, nay còn phải ứng phó với chính người của mình càng khiến hắn mệt mỏi hơn.
Nhận lấy miếng thịt của Lam Thục để nàng vừa lòng, cô gái này đối với hắn vẫn luôn rất tốt, không vì tu vi hắn thấp kém mà coi thường, tuy miệng lưỡi có chút điêu ngoa, lại thường xuyên không hiểu chuyện nhưng bản tính rất tốt.
Thực lực hắn nếu đạt tới đỉnh cao, hắn sẽ khuyên nàng không nên gia nhập vào dưới trướng Đan Viêm hay kể cả thánh nữ Đan Vân Hà.
Vì hắn nhìn ra được, hai người này không có tâm đối với đại lục này, rất có thể khi bọn họ đánh đổ Trưởng Khống Giả, thì đại lục còn lâm vào lầm than hơn mấy kỷ nguyên vừa qua.
Trước đó hắn không có lựa chọn, sinh trong gia đình thế gia, mà khả năng tu luyện không có, sủng thú ký kết được cũng chỉ là sủng thú có huyết mạch thấp.
Nếu không phải Đan Viêm mới đầu tỏ ra nhân nghĩa thu nhận tất cả các con cháu thế gia bọn họ, thì hắn cũng chẳng được bộc lộ tài năng được Đan Viêm trọng dụng.
Nhưng qua lần tham gia di tích này, hắn hiểu rõ được thực lực của mình đang cản trở những người khác, mà kế hoạch của hắn cũng bị Võ Huyền đột nhiên xuất hiện phá bỏ.
Trong mấy ngày ở Tiễn m thành, hắn bị mấy thanh niên của các gia tộc khác đã bất mãn, đến cả Bích Hồn Ngọc hắn cũng không được nhận một viên.
Hắn không có bất mãn gì với Đan Viêm trong tình huống này, nếu Đan Viêm cứ cố chấp đưa cho hắn, những người kia sẽ không chỉ khinh thường với bất mãn như hiện tại, mà sẽ muốn hắn mau c·hết nhanh một chút.
Người của thế gia nhiều, không thiếu kẻ có đủ cả mưu lẫn dũng.
Đan Viêm vì phải giữ cân bằng, tất sẽ chấp nhận bỏ hắn, điều này Kim Cung Trắc cũng rất rõ.
Nên từ lúc ở Tiễn m thành hắn đều chủ động tách ra khỏi đoàn người để tránh xung đột, đến cả Đan Viêm trừ những lúc hỏi hắn, còn đâu hắn đều tự giác đi sau.
Lam Thục không có bám dính lấy hắn quá lâu, nàng liền trở về bên cạnh trưởng bối của mình.
Trưởng bối của Kim Cung Trắc vốn chẳng để ý đến hắn, lần này do Đan Viêm nhờ cậy hắn mới xuống tầng một đi cùng đám người.
Nay coi như đã kết thúc, nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành, Kim Cung Trắc chẳng còn nghĩa lý gì đối với hắn.
Và biểu hiện của Kim Cung Trắc đã nói lên rằng, hắn thiên phú không được, mưu kế chẳng bằng người.
Không đáng để Kim Cung gia tiếp tục bồi dưỡng, vốn lần này vị trưởng lão Kim Cung gia có nhiệm vụ đến giá·m s·át Kim Cung Trắc.
Nếu biểu hiện của hắn thật sự tốt, gia tộc Kim Cung sẽ đưa ra cái giá lớn giúp hắn mời Nghịch Thú sư cải tạo thân thể nhưng xem ra hắn không đáng giá đến như vậy.
Kim Cung Trắc lúc này giống như gà con lẻ loi giữa bầy hạc, hắn thầm đưa ra quyết định.
Đã chẳng thể tiếp tục đi theo Đan Viêm được nữa, quay về gia tộc cũng chỉ làm lông hổ, không quay về cũng được.
Hắn đến nói với Đan Viêm. “Thiếu chủ, thời gian này ta về tộc không có việc gì làm, nên một ở tầng một du ngoạn một phen xem có được tìm được kỳ ngộ tu luyện hay không. Xin thiếu chủ cho phép.”
Đan Viêm nhíu mày nói. “Ngươi đâu cần đi tìm đâu xa, tại Đan Phong hùng mạnh chẳn lẽ không có người, những nghịch thú sư tôn quý nếu nghe thấy lời ấy của ngươi họ sẽ cho rằng ngươi coi thường họ, vậy nên đi về thôi chỉ cần ngươi có đủ đóng góp, thì họ sẽ ra tay giúp ngươi.”
***Chỗ mình giờ mới có mạng do bão, viết nhanh trong hai tiếng có sai sót gì, mọi người thông cảm.