Chương 202: Nhân lúc hắn yếu nhất
Đang lúc hai người Võ Huyền đang bàn thêm về chuyện liên kết với Tam Thế gia cung cấp về đan dược, bên ngoài một giọng nói ngọt ngào vang lên.
“Võ Huyền, huynh về mà không đến gặp chúng ta.”
Chủ nhân của giọng nói ngọt ngào dĩ nhiên là Cương Thanh Thu, nàng và Cương Thanh Vân hôm nay đến đây giao đan dược cho Thương Hổ mang đi bán.
Thấy mẫu thân và tiểu di đã về, nhưng không thấy Võ Huyền.
Cả hai hỏi ra được hắn còn đang đi xử lý chuyện khác, đi đến đây thì thấy hắn đang nói chuyện với Thương Hổ.
Cả hai liền vui mừng chạy tới.
Cương Thanh Thu so với tỷ tỷ thì bạo dạn hơn rất nhiều, nàng vào phòng liền ôm hắn từ đằng sau, đặt môi mềm lên má hắn. “Người ta nhớ huynh muốn c·hết.”
Võ Huyền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. “Tiến bộ không ít.”
Cương Thanh Thu bĩu môi nói. “Huynh nói tu luyện liền một tháng không có chuyện gì làm, ta đâu phải heo đâu mà không thể đột phá, đan dược cùng trận pháp bổ trợ có là heo cũng có thể tăng lên.”
Thương Hổ ở bên cạnh mỉm cười, hắn cúi chào Võ Huyền rời đi để lại không gian riêng cho mấy người trẻ, lại thấy mình cũng lên tìm một người phụ nữ để bầu bạn.
Có điều hiện tại vẫn chưa phải lúc vì Võ Huyền cho hắn đủ tài nguyên tu luyện sung tức, có điều chưa báo đáp được Võ Huyền hắn lại thấy mình không nên nghĩ đến chuyện linh tinh.
Khi trước bị kẹt ở tam cấp sơ kỳ, hắn chắc chắn trong vòng một hai năm sẽ kiếm lấy một cô vợ để sinh con.
Nhưng giờ đã khác, cấp độ của hắn đều tăng trưởng theo mỗi ngày tu luyện, chẳng còn cần nghĩ về tuổi thọ.
Có thêm một trăm năm nữa hắn vẫn có thể nghĩ về chuyện có con.
Thương Hổ rời đi, không gian trở lên riêng tư.
Cương Thanh Thu chẳng còn e ngại ngồi lên đùi Võ Huyền giống như tiểu yêu tinh, ngửi ngửi người trên người hắn.
Nàng chẳng rụt rè mà hôn lên môi hắn, mùi vị quen thuộc khiến Cương Thanh Thu càng thêm nhộn nhạo.
Sau một hồi hôn nồng cháy, Võ Huyền mới đẩy nàng ra. “Trở về tiểu viện đã, nơi này có nhiều người ra vào, không thích hợp.”
Cương Thanh Thu cũng nhịn xuống hưng phấn trong lòng, nàng biết Võ Huyền nói phải.
Trong đại viện này của Phong Mẫn Nghi, tự nhiên đã sắp xêp một tiểu viện cho Võ Huyền thường xuyên đến đây tu luyện.
Dù sao ở học viện đã không còn thích hợp cho hắn, căn phòng ở học viện đã để cho thế thân tu luyện.
Thế thân cũ vừa c·hết, mấy người Thương Hổ đã tìm cho hắn một thế thân mới.
Dẫu sao Cương Thanh quốc cực nhiều tù nhân, tìm đại một người thế mạng cho hắn cũng chẳng sao.
Mà tù nhân ở trong phòng tu luyện của hắn, có ăn, có mặc, nếu có người thân còn có thể nhận mười sủng tệ một tháng.
Nếu không có người đến á·m s·át thì có thể nằm thẳng cả ngày chẳng cần lo nghĩ, nên chuyện này chỉ cần hỏi thì rất nhiều tù nhân nguyện rời khỏi ngục tối để có một cuộc sống tốt hơn.
Đối với việc này, Võ Huyền chẳng có bao nhiêu áy náy, giao dịch mà thôi.
Ba người trở về tiểu viện, Cương Thanh Thu như thiêu thân lao vào Võ Huyền, thiếu nữ một khi đã trải nghiệm thứ mới thì chẳng khác nào mỹ phụ lâu ngày.
Mặc cho Cương Thanh Vân đỏ mặt đứng cạnh bên, Cương Thanh Thu nhanh chóng lột bỏ y phục của cả hai.
Nàng như gió mát quấn lấy Võ Huyền, toàn thân du đãng, từ từ du hành trên thân hắn, như muốn tận hưởng toàn bộ cơ thể hắn.
Võ Huyền đã nhịn lâu ngày, dạo đầu một hồi, hắn liền bắt đầu hành động.
Cương Thanh Thu hai tay đặt lên vai Võ Huyền, gió thu êm dịu dần nhấp nhô.
Võ Huyền như mặt trời nắng ấm, bắt đầu len lỏi từng chút một vào trong cơ thể Cương Thanh Thu.
Khiến cho những cơn gió của nàng trở lên giao động mãnh liệt.
Từng âm thanh vui sướng bắt đầu phát ra từ miệng Cương Thanh Thu, môi hồng như gió nhẹ hôn lên môi Võ Huyền, thật lâu không tan.
Cương Thanh Vân nhìn muội muội cùng Võ Huyền cuồng nhiệt, mặt nàng càng thêm hồng.
Võ Huyền thấy nàng hai mắt ngấn lệ như sắp khóc, hắn liền vẫy tay gọi nàng lại.
Cương Thanh Vân thấy Võ Huyền gọi mình, thì chậm chạp tiến lại gần.
Võ Huyền kéo nàng ngồi xuống cạnh giường, hắn đưa tay từ từ vuốt ve gò má nàng.
Bàn tay không quá thô, lại thon dài của hắn từ từ di chuyển xuống cổ nàng, nó bắt đầu hư hỏng vạch vạt áo nàng ra.
Như tia nắng gạt mây bỏ mây đen, bộ y phục màu trắng mau chóng bị loại bỏ để lộ thân hình mềm mại như mây trắng.
Trên đám mây trắng có hai điểm hồng đáng yêu bắt đầu nay động bởi ánh nắng chiếu lên.
Do gió thu đến trước, lại đang đón nắng, mây trắng chỉ có thể được những tia nắng thưởng thức.
Ánh nắng chiếu rọi càng sâu, gió thu đã bắt đầu mệt mỏi tựa vào người mặt trời, hơi thở mang theo hương hoa gấp gáp, tận hưởng dư vị từ ánh nắng đem lại.
Khẽ hôn lên nàng ‘thu’ nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường.
Hắn đưa tay ôm nàng ‘vân’ vào lòng.
Không lời lẽ hao mỹ, hắn bắt đầu tận hưởng nàng mây trong lòng.
Mây thu trắng e thẹn, ráng đỏ như chiều tà.
Sờ lên từng nơi mịn màng của nàng vân, ánh nắng cuối ngày như dã thú bắt đầu săn tìm thức ăn.
Nhưng lần đầu tiếp xúc với mây, ánh nắng dù cuồng loạn mong mỏi cũng trở lên chậm chạp nhấm nháp lấy áng mây hồng.
Toàn bộ mây hồng nhũn như nước trong bàn tay của ánh nắng, người nàng ngả vào vòng tay, mái tóc vốn mềm mịn nay như mây mù sắp mưa.
Mồ hôi thấm trên da hồng, từng tiếng rên rỉ ngân lên như tiếng mưa lác đác.
Ánh nắng càng ngày càng sung sức, từng chút gặm nhấm lấy mây hồng, dù động tác hắn ngoan dịu nhưng trên làn da hồng mỗi chỗ bị chạm qua đều càng thêm đỏ.
Nàng vân qua chưa đầy một nén hương liền gục ngã, người đổ ra sau, ý thức trở lên mơ màng.
Nàng vân thất bại, nàng thu sau một hồi tụ gió lại bắt đầu tham gia.
Ánh nắng vẫn như cũ, vững trãi không hề tắt, dù cho cuối ngày lại đổi thành ánh trăng cũng đâu phải mây với gió có thể che lấp.
Võ Huyền để lại cho hai nàng hồn thú, liền rời khỏi tiểu viện trở về Ngu Linh học viện, đúng lúc gặp Phong Ngôn và Mộng Kỳ đang đứng xem học viên luyện tập.
Phong Ngôn nhỏ giọng nói vào tai Mộng Kỳ điều gì đó, Mộng Kỳ liền tới trước Võ Huyền nói. “Chúng ta đấu một trận đi, ngày mai ta phải trở về nhà rồi.”
“Ồ, gấp như vậy? Mộng Kỳ tiểu thư không ở lại đây vài ngày?” Võ Huyền khách sáo nói.
“Ta chỉ được ra ngoài một tháng, giờ đã quá ngày, ở lại đây là để đến chào tam trưởng giả nhưng người lại bế quan tu luyện nên ngày mai sẽ phải về.” Mộng Kỳ nói.
Võ Huyền đưa tay lên sờ mũi, ánh mắt chú ý đến Phong Ngôn, cô gái nhỏ này dám xúi giục Mộng Kỳ đến làm phiền hắn khi đang mệt mỏi, thật là đáng đánh.
“Có lẽ phải để khi khác, ta còn có việc phải bàn với Hồng Thịnh Bảo và Độc Ánh Vân, không thể bồi tiếp tiểu thư.” Võ Huyền không cho Mộng Kỳ kịp phản ứng liền đạp phong linh lực rời đi.
Phong Ngôn nhìn hắn rời đi, nàng phàn nàn nói. “Tiếc là để cho hắn chạy mất, hiện tại là lúc hắn yếu nhất.”
“Sao cô biết? Ta thấy khí tức trên người hắn rất ổn định chỉ là thân nhiệt nóng hơn bình thường.” Mộng Kỳ tò mò nói.
Phong Ngôn đỏ mặt lại tiếp tục nói thầm vào tai Mộng Kỳ.
Được Phong Ngôn giải thích, Mộng Kỳ cũng trở lên đỏ mặt, tiểu thư khuê các như nàng cũng có biết đến chuyện này nhưng rất ít khi dám nhắc đến nha.