Chương 17: Ký kết với Phong Uẩn Tuyết Ưng 1
Chương 17: Ký kết với Phong Uẩn Tuyết Ưng
Võ Huyền ngước nhìn lên tổ Phong Uẩn Tuyết Ưng phía trên, hắn thầm nghĩ trong đầu. "Hiện tại lên đó thì chẳng khác nào chịu c·hết, nhưng con Phong Uẩn Tuyết Ưng kia khả năng là đi săn cả ngày hôm nay cho mấy con non, có lẽ nó chưa hề săn được con mồi nào cho mình."
"Khả năng cao, ngày mai nó sẽ phải đi tìm kiếm đồ ăn cho mình, a, suýt chút nữa thì quên, Phong Uẩn Tuyết Ưng thường sống theo cặp, vậy thì vẫn còn một con Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành khác chưa quay về."
Cắt đứt mạch suy nghĩ của Võ Huyền, một tiếng "iêu" vang vọng trên bầu trời, một bóng đen lớn khác cũng đậu lên vách đá, con Phong Uẩn Tuyết Ưng còn lại đã quay về.
Võ Huyền biết mình hiện tại ở lại trên núi tuyết rất dễ làm cho hai con Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành cảm thấy trướng mắt, tốt hơn hết là rời khỏi núi tuyết.
Núi tuyết cũng thuộc loại bằng phẳng, không có nhiều trướng ngại vật ngăn cản, nên Võ Huyền chỉ cần dùng một tấm ván gỗ liền thả mình xuống dưới núi.
Ngọn núi tuyết cao hơn sáu nghìn thước, tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng thì nằm ở lưng chừng núi, để di chuyển xuống phía dưới cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Võ Huyền xuống phía dưới chân núi thì tìm một cây lớn nhìn thẳng về phía núi tuyết, chính xác hơn là nhìn về phía tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng.
Dù ở dưới chân núi khá xa nhưng tầm nhìn thoáng đãng, nếu cặp Phong Uẩn Tuyết Ưng rời đi chắc chắn Võ Huyền sẽ phát hiện ra.
Võ Huyền hiện tại ở trong dạng thực thể linh hồn, nên chẳng cần ăn và ngủ, ánh mắt hắn chỉ dán chặt về phía tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng mà thôi.
...
Một ngày, hai ngày, rồi đến ngày thứ ba.
Ánh mắt Võ Huyền chưa từng rời khỏi tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng.
Ngày thứ nhất, chỉ có một con Phong Uẩn Tuyết Ưng trưởng thành rời khỏi tổ, Võ Huyền một mực ngồi trên cây.
Ngày thứ hai, cũng chỉ có một con Phong Uẩn Tuyết Ưng rời khỏi tổ, Võ Huyền lại tiếp tục từ bỏ, yên lặng đợi chờ cơ hội.
Ngày thứ ba, Võ Huyền lại phải yên lặng ngồi trên cây, vì cặp Phong Uẩn Tuyết Ưng không thèm rời khỏi tổ.
Rạng sáng ngày thứ tư.
Dù không có cảm giác gì là buồn ngủ nhưng Võ Huyền vẫn ngáp dài mấy cái, vì hắn bắt đầu cảm thấy buồn chán, không làm gì trong ba ngày đối với hắn cũng là một sự chịu đựng không tưởng.
Tính cách của hắn khá kiên định, nhưng vẫn đang ở trong độ tuổi thiếu niên sung sức, thì ngồi không ba ngày, chỉ dõi theo tổ ưng trên vách đá thì quả thật rất nhàm chán, cũng khiến ý chí của hắn có phần hao hụt đi đôi chút.
Võ Huyền nhận thấy của mình đã bắt đầu hao hụt ý chỉ, hắn liền đứng dậy vươn vai mấy cái, hít vào một hơi thật sâu để đầu óc thoải mái trở lại. "Trận pháp Thiên cấp quá quý giá, mở ra một lần tốn không biết bao nhiêu tài nguyên của Mộng Diễm tỷ."
"Tuy rằng mình khá thích Phong Uẩn Tuyết Ưng nhưng nếu không tìm được cơ hội thì ba ngày sau phải đi tìm linh thú khác."
Ngay khi Võ Huyền vừa ngồi xuống, phía tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng phát ra hai tiếng "iêu, iêu" cực lớn.
"Lại tiếp tục đi săn rồi." Võ Huyền hướng mắt về phía tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng nhỏ giọng nói. "Một con."
Một bóng trắng mở sải cánh lớn của mình bay khỏi vách đá.
Một lúc lâu sau, một bóng trắng khác lại đứng ra mỏm đá, không phát ra tiếng kêu nào, mà chỉ âm thầm vỗ cánh bay đi.
Cơ hội bốn ngày chờ đợi của Võ Huyền rốt cuộc cũng đã đến, song hắn lại rằn sự xúc động trong lòng xuống, đợi thêm một chút nữa.
Con Phong Uẩn Tuyết Ưng vừa âm thầm bay đi cũng không hoàn toàn rời khỏi khu vực núi tuyết, mà nó chỉ giả bộ rời đi, rồi quay lại tổxem có kẻ thù nào nhân lúc nó rời đi mà xâm nhập làm hại con nó hay không?
Con Phong Uẩn Tuyết Ưng này vô cùng cẩn thận, nó thực hiện hành động kiểm tra hai lần chắc chắn không có kẻ x·âm p·hạm rồi mới yên tâm rời đi.
Võ Huyền biết thời cơ đã đến liền phi thân rời khỏi cành cây, hắn chắc chắn rằng con Phong Uẩn Tuyết Ưng kia đã thật sự rời đi, ba ngày quan sát này hắn đã lắm rõ hành động nó.
Võ Huyền dùng tốc độ nhanh nhất để chạy lên tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng vì hắn không chắc rằng bao lâu thì cặp Phong Uẩn Tuyết Ưng kia sẽ quay lại.
Chạy đến dưới tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng thì dừng lại, Võ Huyền nhìn vách đá thẳng đứng khoảng ba mươi thước trước mặt, không chút chần chờ, Võ Huyền bám vào vách đá mà leo lên.
Mất khoảng vài phút để leo lên gần tới nơi, bám ở dưới tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng, Võ Huyền đã nghe thấy mấy tiếng 'iêu, iêu' non nớt của mấy con Phong Uẩn Tuyết Ưng phát ra.
Võ Huyền làm một động tác bật người rời khỏi vách đá lộn nhào lên trên tổ của Phong Uẩn Tuyết Ưng, vừa nhìn thấy kẻ lạ mặt xâm nhập, mấy con non Phong Uẩn Tuyết Ưng liền ráo rác kêu gào.
Võ Huyền mặc kệ tiếng kêu gào của chúng, hắn quét một lượt trên người năm con Phong Uẩn Tuyết Ưng non.
Nhìn bộ dạng của chúng hắn xác định mấy con Phong Uẩn Tuyết Ưng non này chỉ mới nở được vài tuần, lông trên người chỉ mới mọc che kín cơ thể, cấp độ của chúng tất nhiên chỉ dừng ở nhất cấp sơ kỳ.
Vì trong tổ có năm con, Võ Huyền đang suy nghĩ lên chọn con nào thì bất ngờ một con Phong Uẩn Tuyết Ưng non bay đến t·ấn c·ông hắn.
Với cái đòn t·ấn c·ông non nớt dùng chân đá của con Phong Uẩn Tuyết Ưng non, Võ Huyền như chẳng có cảm giác gì, nhưng hắn lại đặc biệt chú ý đến nó.
Con Phong Uẩn Tuyết Ưng non này có phần hơi nhỏ hơn so với bốn con còn lại, màu lông cũng khá khác biệt, bốn con Phong Uẩn Tuyết Ưng chỉ có một bộ lông màu trắng toát như tuyết giống bố mẹ chúng.
Còn con Phong Uẩn Tuyết Ưng này có bộ lông pha chộn giữa hai màu trắng và lam, nhìn giống với bầu trời trong xanh phía trên, nhưng hắn đặc biệt chú ý ánh mắt của nó tràn đầy linh tính hơn hẳn so với bốn con khác.
"Iêu, iêu." Con Phong Uẩn Tuyết Ưng vừa lấy chân đá Võ Huyền, vừa quay đầu lại phát ra tiếng kêu nhắc nhở mấy con Phong Uẩn Tuyết Ưng kia lùi về sau.
Nhưng mấy con Phong Uẩn Tuyết Ưng kia vẫn đang nhao nhác vì Võ Huyền xâm nhập, đâu có để ý đến con Phong Uẩn Tuyết Ưng đang t·ấn c·ông Võ Huyền.
Thấy hành động của con Phong Uẩn Tuyết Ưng, Võ Huyền càng không có lý gì mà suy nghĩ đến bốn con ưng khác, hắn quyết định sẽ chọn con Phong Uẩn Tuyết Ưng này làm sủng thú tiếp theo của hắn.
Muốn thu phục linh thú, trước tiên cần làm nó khuất phục trước hắn đã, và cách cơ bản nhất là đánh cho nó một trận không còn sức phản kháng là được.
Võ Huyền liền tung cước đá bay con Phong Uẩn Tuyết Ưng qua bốn con khác trực tiếp dính vào vách đá, một cú đá nhẹ nhàng không có dùng bao nhiêu sức.
Bốn con ưng khác thấy con Phong Uẩn Tuyết Ưng trực tiếp bị Võ Huyền hạ gục, lại thấy Võ Huyền tiến tới chúng liền sợ hãi chúm lại vào nhau, chổng bốn cái mông nhỏ lên trời.
Võ Huyền cũng không rảnh rỗi để ý đến chúng, hắn cần nhanh chóng ký kết với con Phong Uẩn Tuyết Ưng kia ngay để tránh cặp Phong Uẩn Tuyết Ưng kia quay lại.
Khống thú tâm thứ hai trong cơ thể Võ Huyền được điều động, ba luồng linh lực màu trắng tỏa ra từ khống thú tâm, chúng khóa chặt con Phong Uẩn Tuyết Ưng bị Võ Huyền đánh ngất.